Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

Ngày ngày anh vất vả kiếm tiền, còn vợ anh cứ ăn chơi, cứ ở nhà tha hồ đi theo trai.

Anh lo lắng, ngày ngày anh phải áp lực và chịu những điều tiếng vì không lo được cuộc sống cho vợ con. Làm đàn bà cũng khổ nhưng một nỗi khổ của đàn ông gấp mười lần đàn bà. Nếu là đàn ông, làm chồng mà không lo được cho gia đình, không biết kiếm tiền, vợ con nheo nhóc thì quả thật là quá xấu hổ. Thế nên, từ một người thích an phận, anh nghĩ tới vợ con, gia đình, đã gồng mình lên để kiếm tiền. Có được tiền, vợ anh và con mới bớt suy nghĩ, mới cảm thấy được hãnh diện về chồng.

Từ làm ăn nhỏ, làm thuê, anh dám đương đầu với thử thách. Lao động, cống hiến, làm tất cả những thứ có thể. Rồi anh gạ bạn bè, vay vốn kinh doanh. Thất bại không biết bao nhiêu lần, anh vẫn cố gắng để duy trì và trả cho xong nợ. Khi thất bại, vợ anh không động viên chồng, còn tỏ ra chán nản, chê bai chồng. Nhiều khi anh muốn buông xuôi nhưng nghĩ tới con nhỏ, lại không đành lòng.

Được một thời gian, anh nhờ người họ hàng lo cho đi xuất khẩu lao động. Thôi thì xa vợ con để kiếm tiền. Đi vài năm vất vả tí nhưng đồng tiền kiếm được nhiều hơn, giá trị hơn. Anh lo cho chị. Cố gắng làm mọi việc để có tiền cho con. Anh lao động ở bên nước ngoài, hàng tháng gửi tiền về cho vợ anh ở nhà.

1 Vợ anh vẽ ra một kế hoạch là gửi vào ngân hàng này kia, chi tiêu thế nào. Nhưng hàng tháng, chị đưa tiền về biếu bố mẹ mình, gửi chỗ bố mẹ. (ảnh minh họa)

Từ ngày có tiền, thái độ của vợ cũng vui vẻ hẳn, anh cũng mừng. Coi như là nhờ mình cố gắng mà vợ phấn khởi hơn, anh cũng lấy làm hạnh phúc. Cuộc sống khó khăn khiến vợ chồng xa nhau, nhưng bây giờ thì ổn hơn. Ở nước ngoài, anh tiết kiệm từng đồng, chỉ để gửi về cho vợ và không quên dặn vợ tiết kiệm, lo lắng chi tiêu, lo cho con. Vợ anh dạ vâng ngon ngọt nhưng anh đâu hay, đằng sau đó là một màn kịch hoàn hảo.

Vợ anh vẽ ra một kế hoạch là gửi vào ngân hàng này kia, chi tiêu thế nào. Nhưng hàng tháng, chị đưa tiền về biếu bố mẹ mình, gửi chỗ bố mẹ. Tiền còn lại chị ăn chơi tiêu xài. Tiêu hết lại gọi anh gửi về, bảo là, tiền gửi ngân hàng không muốn rút ra, vì chị chỉ để lại ít ỏi số tiền cho con mà thôi. Muốn tiết kiệm sau này hai đứa xây nhà xây cửa. Anh tin vợ nên không bao giờ suy nghĩ gì, cứ mải miết kiếm tiền.

Anh đâu hay, ở nhà, vợ anh vì không có đàn ông bên cạnh nên đã ngoại tình, ngã vào vòng tay của một gã trai trẻ kém chị mấy tuổi. Gã này đẹp trai, phong độ lại dẻo mồm nên chị đã mang tiền cho hắn. Mang tiền của chồng để ngoại tình, khiến chồng tin tưởng và giao toàn bộ tiền kiếm được cho vợ.

Ngày ngày anh vất vả kiếm tiền, còn vợ anh cứ ăn chơi, cứ ở nhà tha hồ đi theo trai. Bố mẹ chồng cũng không hay biết chuyện vì dưới mác ấy, chị vẫn là người con dâu đảm, ngoan ngoãn nghe lời.

2 Ngày anh về, chị đã viết đơn ly dị, bỏ lại anh và người con, đi lấy chồng. Anh đau khổ, cay cú nhưng không làm được gì. (ảnh minh họa)

Khổ tội anh, một người đàn ông hết lòng vì vợ, vì gia đình mà cuối cùng lại bị vợ phản bội trắng trợn. Đau khổ hơn, anh tin tưởng vợ một lòng và hết lòng chiều chuộng yêu thương vợ.

Ngày anh về, chị đã viết đơn ly dị, bỏ lại anh và người con, đi lấy chồng. Anh đau khổ, cay cú nhưng không làm được gì. Tiền bạc chị cầm hết, chị không để lại cho anh và con một đồng nào. Bao năm tiền kiếm được, chỉ vì thương vợ thương con, lại sợ đưa tiền cho bố mẹ mình thì vợ nghĩ nên anh dồn hết cho chị. Vậy mà chị đã phụ tình, không thương con, bỏ cả con chạy theo người tình của mình.

Lòng anh đau đớn, muốn nhảy vào đánh người đàn bà đó nhưng thấy cảnh con thơ khóc lóc lại đau lòng. Thương con, anh không muốn làm gì người vợ của mình, vì dù sao đó cũng là mẹ của con trai mình. Nước mắt lưng tròng, anh ôm con vào lòng. Từ nay, anh sẽ bắt đầu cảnh gà trống nuôi con và làm lại cuộc đời, để người đàn bà vô liêm sỉ ấy phải hối hận vì đã bỏ bố con anh, bỏ con đẻ của mình tìm niềm vui khác.

 

Từ khi về chung sống với nhà chồng, tôi mới thấm thía thế nào là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.

Ngày ấy, lấy nhau, tôi và anh đã tính chuyện ra ngoài thuê nhà trọ ở riêng để thuận lợi cho công việc. Cuộc sống vợ chồng son thoải mái, vui vẻ, nói chung là không có gì để nói. Hai vợ chồng thi thoảng vi vu, hẹn hò với bạn bè, giống như hồi độc thân. Thi thoảng chúng tôi về thăm gia đình chồng, nên tình cảm mẹ chồng nàng dâu rất tốt. Cuộc sống với tôi mà nói rất thư thái, thoải mái. Chị em nhiều người than vãn về chuyện mẹ chồng nàng dâu, tôi chỉ cười bảo ‘may quá, mình chẳng bao giờ mâu thuẫn với mẹ chồng’. Nhưng…

Khi tôi có bầu rồi sinh con, chồng nói tôi về ở với nhà chồng, vì như thế cho mẹ chồng chăm sóc cũng yên tâm. Đi lại hơi xa nhưng mà cũng cố gắng được. Thời gian sinh nở cần có người chăm sóc và cần có người ở bên lo lắng cho con cái.

Tôi đồng ý về nhà chồng sống với mẹ chồng và không nghĩ tới những mâu thuẫn bắt đầu ập đến. Mẹ chồng tôi, vì thấy tôi kiểu tiểu thư nên có vẻ khó chịu. Những món ăn mẹ nấu, tôi chậm chậm, nấu không vừa ý mẹ thì mẹ cau có, gắt gỏng. Biết là tôi có bầu gần sinh, mẹ vẫn mặc kệ tôi làm mấy việc nặng nhọc, bưng bê.

1 Sinh xong, ở với mẹ chồng khiến tôi bức bách vô cùng. Bà cho tôi ăn toàn thịt nạc và rau ngót, ngày nào cũng như ngày nào đến phát ngán. (ảnh minh họa)

Tôi nhờ mẹ bưng hộ chậu quần áo lên tầng vì quá nặng, mẹ bảo tôi ‘chia ra mà bê, làm sao phải nhờ mẹ chồng, không biết ý tứ gì cả’. Câu nói của mẹ khiến tôi cảm thấy tổn thương vô cùng. Mẹ có thể nói vậy nhưng nói nhẹ nhàng, góp ý cho con, biết đâu tôi sẽ không bị tổn thương như thế.

Về nhà, tôi mới biết chồng mình là kẻ nhu nhược, bám váy mẹ. Cái gì mẹ nói anh cũng nghe lời. Đến việc bảo chồng rửa bát, anh cũng bảo, thôi như thế không hay, để mẹ biết thì ngại lắm. Tôi nghe mà ức. Mẹ biết thì làm sao. Mẹ anh không cho anh động vào bất cứ việc nhà nào cả. Mọi việc là tôi làm hết. Tôi có bầu gần sinh mà mẹ anh bắt tôi đứng rửa mấy mâm cỗ bàn ngày giỗ. Mệt mỏi vô cùng.

Sinh xong, ở với mẹ chồng khiến tôi bức bách vô cùng. Bà cho tôi ăn toàn thịt nạc và rau ngót, ngày nào cũng như ngày nào đến phát ngán. Tôi muốn ăn bà cũng không cho. Động đũa một cái là bà nói rất khó nghe là không biết giữ cho con này nọ, không lo thân mình thì phải lo cho con. Rằng tôi là người mẹ thiếu trách nhiệm. Những câu nói nặng nề của mẹ khiến tôi mệt mỏi quá chừng. Vừa sinh xong, tôi bị trầm cảm, stress nặng nề.

Chồng tôi đi làm cả ngày, cũng chẳng bao giờ động viên được vợ một câu vì ngàn lời mẹ nói ra với anh là vàng, là bạc. Tôi khóc chồng cũng chỉ bảo ‘thôi khóc làm gì’.

Bực nhất là tôi xin về nhà mẹ đẻ chơi, mẹ chồng nhất định không cho về vì giữ cháu. Bà bảo tôi thích thì về một mình. Về một mình thì còn gì để nói đây? Tôi ức quá cãi lại mẹ, thế mà chồng tôi từ đâu lao vào, tát tôi một cái như trời giáng. Đàn ông như anh thật sự không đáng để tôi coi trọng. Tôi khóc như mưa, vừa ôm con vừa khóc. Thương thân mình lại nghĩ tới bi kịch cuộc đời. Vợ anh vừa sinh, anh không động viên được một câu lai dám đánh vợ. Đúng là, bây giờ tôi đã thấm cảnh sống chung với mẹ chồng. Mẹ anh không nói gì, còn tỏ ra hài lòng vì con trai nghe lời mình, bênh mình.

Hôm sau đó, tôi đã tự động gọi taxi về quê và không cần nói với chồng một lời nào. Xuống dưới nhà, tôi nói với mẹ chồng là tôi xin phép về quê, không nói bao giờ lên. Chuyến này, tôi đã định ra đi, không quay trở lại. Tôi đã chịu khổ đủ rồi, đã mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn một cuộc sống an bình, yên lặng bên vòng tay của mẹ.

Từ ngày sống chung với mẹ chồng, chồng tôi không còn là anh ngày trước và tôi thấy, nếu cứ tiếp tục thế này, hôn nhân bế tắc, tôi bỏ chồng lúc nào không hay. Đúng là, xa thương gần thường, người ta nói chẳng sai bao giờ…

Có hôm tôi bận việc đến 12 giờ trưa mới về đến nhà mà mọi thứ vẫn y nguyên. Tôi lại bắt tau vào làm việc để kịp giờ làm chiều, từ nấu cơm, rồi nấu cháo cho bé ăn, rồi cho con ăn. Ức đến tận cổ.

Chào mọi người, tôi biết nếu mình viết những điều này ra, mọi người sẽ chê trách tôi khi đòi hỏi nọ kia với người sinh ra chồng mình, thế nhưng đến lúc này, khi tôi gần như kiệt sức rồi, chỉ kêu than vài lời và mong mọi người cho đôi điều chia sẻ.

Tôi đang bức xúc lắm rồi mọi người ạ. Tôi lấy chồng tôi cách đây hơn 1 năm. Nhà anh và nhà tôi cùng tỉnh nhưng khác huyện, cách nhau khoảng 200 cây. Bố mẹ anh đều làm nông và buôn bán mấy thứ lặt vặt.

Lúc mới yêu và mới làm dâu về nhà chồng, ấn tượng đầu tiên của tôi là nhà bừa bộn và bẩn bẩn. Mặc dù là nhà mới xây, lát gạch, công trình phụ đàng hoàng. Theo như lời anh nói thì mới sửa nhà để anh lấy vợ. Gia đình chồng có mỗi hai đứa con là chồng tôi và cậu em đang học đại học.

Bố mẹ chồng tôi ở nhà chỉ làm việc đồng áng theo mùa, chăn nuôi thêm mấy con lợn, con gà vịt mà lúc nào về tôi cũng thấy nhà bẩn kinh khủng. Nói không ngoa chứ sao tôi thấy mẹ chồng là phụ nữ trong nhà mà để nhà bẩn như thế. Cốc chén thì ám nước chè xanh vàng khè, mùi hôi đến phát sợ. Quần áo giặt qua loa, cổ áo của bố chồng lúc nào cũng cáu bẩn.

Cứ dịp nào về quê là tôi lại vào dọn dẹp, tổng vệ sinh vì tính tôi sạch sẽ quen rồi. Nhà tôi dù bố mẹ làm nông nhưng ngày nào mẹ tôi cũng dọn rửa hết. Đôi lần tôi thắc mắc thì chồng tôi bao biện vì mẹ vất vả, không có thời gian. Thế nhưng, quét lau cái nhà có mấy phút đâu, đánh rửa cốc chén cũng nhoắng cái là xong chứ mấy. Quần áo thì phân loại đồ mặc nhà, đồ lao động đi. Đây bố mẹ cứ mặc từa lưa hết cả như thế thì bảo sao không bẩn.

Thế nhưng, đó mới chỉ là ấn tượng làm dâu khi tôi chưa sống chung với bố mẹ chồng. Đến bây giờ, khi mẹ chồng ra Hà Nội trông con cho vợ chồng tôi đi làm, mọi thứ mới hiện rõ.

Mang tiếng có mẹ chồng ra chăm cháu nhưng bà chẳng làm gì, tôi đi làm cả ngày nhưng 3 bữa cháo cho con ăn vẫn đến tay tôi. Nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa vẫn đến tay tôi. Ảnh minh họa. Mang tiếng có mẹ chồng ra chăm cháu nhưng bà chẳng làm gì, tôi đi làm cả ngày nhưng 3 bữa cháo cho con ăn vẫn đến tay tôi. Nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa vẫn đến tay tôi. Ảnh minh họa.

Chúng tôi đang thuê nhà ở ngoài này để sống vì cả hai đều làm việc ở đây. Khi bé mới được 5 tháng thì tôi ra Hà Nội, bà nội trông con cho vợ chồng đi làm. Tháng đầu tiên tôi chỉ đi học buổi tối còn ngày ở nhà nên mọi việc đều đến tay từ A-Z.

Mới đầu tôi chỉ nghĩ vì mẹ chồng chậm chạp, làm mãi chẳng xong một việc nên tôi cố làm cho xong. Ai ngờ đến khi tôi đi làm, bà vẫn thế, thậm chí còn lười hơn.

Tôi làm trong nhà nước nên thời gian không bị gò bó lắm. Tuy nhiên, đã làm công ăn lương thì làm gì có chuyện thích đi lúc nào thì đi, về lúc nào thì về. Có hôm gần đến giờ đi làm mà con bé đang còn ăn dở, bà cũng chẳng ý kiến gì.

Có ngày tôi phải họp vào đầu giờ sáng, hôm đó chồng tôi đi làm muộn, tôi để cho ở nhà tự cho nhau ăn. Thế mà đến 10 giờ thấy chồng tôi gọi điện bảo về sớm mà cho con ăn. Tôi tức lắm.

Mang tiếng là có bà lên trông cháu mà đúng là chỉ bế cháu là chính. Cơm nước, quần áo, cho ăn sữa, cháo ngày 3 bữa, tắm rửa, dọn dẹp nhà cửa, chợ búa... một mình tôi phải làm hết.

Có hôm tôi bận việc đến 12 giờ trưa mới về đến nhà mà mọi thứ vẫn y nguyên. Tôi lại bắt tau vào làm việc để kịp giờ làm chiều, từ nấu cơm, rồi nấu cháo cho bé ăn, rồi cho con ăn. Ức đến tận cổ.

Gia đình nhà chồng muốn tôi bỏ việc về quê mà tôi không muốn nên chắc dở sách lười ra để gây áp lực cho tôi. Tức muốn cáu lên ấy.

Vừa mới hôm qua, tôi cho con bé ăn được 2 miếng thì nó cứ khóc đòi ngủ. Nó ngủ được một chút thì dậy, lúc đó là 13 giờ rồi. Mà chậm nhất là 13 giờ 30 tôi phải đi làm, thế mà bà vẫn hồn nhiên như không. Chẳng hiểu bà tắm rửa kiểu gì mà gần nửa tiếng chưa xong.

Rồi vừa dỗ con bé ngủ được quay lại chẳng thấy bà đâu. Thì ra bà lên tầng thượng để phơi quần áo bà mới tắm. Tôi tức quá, đến 13 giờ 50 mà vẫn không thấy bà xuống. Cho con bé ăn xong, thay quần áo rồi liều để con trong xe tập đi một mình trong nhà, và chạy lên gọi bà xuống trông con cho để đi làm.

Thế mà phải 10 phút sau bà mới xuống. Tức lắm mọi người à. Tôi mới sinh hơn 6 tháng mà người gầy rọp vì thiếu ngủ. Tối chăm con nhỏ, cho con ti, ngày đi làm vội vàng về làm việc nhà, trưa cũng chẳng chợp mắt được chút nào, thử hỏi sức ai chịu được. Những ai có con nhỏ chắc sẽ hiểu, buổi tối con dậy 4, 5 lần bú mẹ là bình thường. Tôi mỗi tối chỉ ngủ được chừng 4, 5 tiếng vì còn làm đủ việc nhà mới được lên giường đi ngủ.

Thiếu ngủ, mệt mỏi thì làm sao mà cười vui với ai được. Người lúc nào cũng trong tình trạng bay bay, lái xe còn muốn nhắm mắt lại để tranh thủ ngủ thì mọi người biết nguy hiểm đến cỡ nào.

Mọi người có cách gì không giúp tôi với, để tôi không bị stress, chứ cứ tình hình này tôi không chết vì mệt thì cũng chết vì tức thôi. Xin hãy giúp tôi.

 

Đàn ông luôn nói đàn bà cầu toàn nhưng chính họ mới là người cầu toàn, đòi hỏi quá nhiều trong cuộc sống.

Với phụ nữ, họ chỉ cần một người đàn ông yêu thương mình, hiểu mình là được. Họ đâu cần quá giàu sang, tiền bạc. Chỉ là, đàn ông không chịu hiểu và luôn cố tình phức tạp hóa vấn đề. Họ cho rằng, đàn bà lúc nào cũng chỉ thích làm nũng, đòi hỏi. Họ đòi hỏi là vì, người chồng bên cạnh họ chưa thực sự khiến họ cảm thấy tin tưởng, yên tâm tin vào tình yêu chân thành.

Đàn bà thích đàn ông đẹp, nhưng có phải, đàn ông không thích phụ nữ đẹp? Họ luôn đòi hỏi người phụ nữ của mình phải là người đảm đang, tháo vát, lo tươm tất cơm nước trong gia đình, chăm con giỏi, chu đáo với gia đình chồng. Rồi, họ cũng muốn, người vợ của mình phải chủ động kiếm tiền, biết kiếm tiền và cũng là một người vợ tài giỏi. Chỉ cần là vợ ở nhà xin tiền chồng thì ngay lập tức bị coi thường, bị khinh bỉ. Là vì sao? Vì sao đàn bà phải làm tất tần tật những việc đó?

1 Còn với một người phụ nữ vừa đi làm, vừa kiếm tiền, lo việc ở cơ quan, họ đâu còn thời gian mà chu đáo việc nhà, việc cửa. (ảnh internet)

Anh bạn tôi lấy một cô vợ đẹp, tiểu thư đài các, xinh mỹ miều. Nhưng suốt ngày anh ấy than vãn, vợ mình chỉ thích mua sắm, thích làm đẹp, thích ăn chơi, chẳng lo việc nhà việc cửa… Thấy hàng quần áo là nhanh nhanh lao vào như một con thiêu thân rồi mua cả lố cho mình, không mấy khi mua cho người khác.

Anh ấy còn kể lể, cô vợ của thằng bạn chăm chỉ vô cùng, ở nhà tươm tất, cơm nước đề huề, chồng được nhờ. Chăm con cũng chu đáo, việc gì cũng đon đả. Đến nhà bạn chơi thì tha hồ được đánh chén những món ngon.

Nói vậy là anh ấy không hay, người vợ của anh bạn chỉ ở nhà, trông con, không đi làm, nên việc gì cô ấy cũng tươm tất được, chu toàn được. Còn với một người phụ nữ vừa đi làm, vừa kiếm tiền, lo việc ở cơ quan, họ đâu còn thời gian mà chu đáo việc nhà, việc cửa.

Còn vợ anh ấy, chấp nhận lấy vợ đẹp thì phải chịu cảnh cô ấy thích mua sắm, thích trang điểm, thích  đi làm đẹp, spa… Trước đây, có phải là anh không biết những điều ấy đâu? Nhưng anh vẫn lấy đó thôi… Lấy vợ đẹp thì phải chấp nhận. Đàn bà, họ cũng là những con người bình thường, đàn bà không phải là siêu nhân. Có những lúc họ vùng lên, đấu tranh mạnh mẽ, sống hết công suất của mình, nhưng rồi sẽ mệt mỏi, gục ngã… Làm đàn ông, làm chồng, nên hiểu những gánh nặng mà người phụ nữ đang chịu. Đừng cầu toàn, đừng đòi hỏi họ phải đảm việc nhà, kiếm tiền giỏi và chăm chồng con tốt. Chỉ có người nào siêu năng lượng mới làm được điều đó mà thôi…

Nên, khi chọn một người vợ, bạn phải luôn đặt địa vị của mình vào người đó để hiểu cho họ. Đừng cứ nghĩ, vợ là phải thế này thế kia, vợ là phải giỏi việc nhà, giỏi việc công ty. Thôi đi, chỉ có siêu nhân mới làm được những việc đó một cách chu toàn nhé đàn ông!

 

Một phút bồng bột ấy hy vọng sẽ là bài học cho những người đang gặp lại tình cũ, rằng hãy nghĩ tới hiện tại và tương lai của mình để kiềm chế hơn...

Đúng thật khó có thể quên được người đàn ông đã cùng mình trải qua suốt quãng thời gian tuổi trẻ, 5 năm học Đại học cứ như một giấc mơ, êm đềm và dữ dội. Anh hiện ra che chở, bảo vệ tôi, nhưng có lẽ chính cái tuổi trẻ với sự non nớt ấy khiến chúng tôi không thể giữ được tình yêu ấy để rồi nó kết thúc trong nuối tiếc.

Ra trường 1 năm, tôi ổn định công việc tại một công ty lớn, cũng cùng thời điểm ấy tôi cảm nắng một chàng trai khác mà tôi mới quen. Anh này hơn tôi vài tuổi, thu nhập rất tốt, gia đình lại cơ bản, nên tôi cũng tạo cơ hội để cả hai tìm hiểu nhau, rồi sau đó là yêu nhau và tiến tới hôn nhân. Đến nay cũng đã được gần 3 năm kể từ khi tôi bước lên xe hoa và cũng đã sinh cho chồng mình một bé trai kháu khỉnh, cuộc sống gia đình bình yên (nhưng đôi khi cũng nhàm chán) biến tôi trở thành một bà nội trợ đúng nghĩa, ít những cuộc vui, xong việc chỉ biết trở về nhà chăm chồng, chăm con. Đôi khi tôi tự hỏi mình có thật sự yêu người đàn ông ấy? Tôi cũng không muốn biết câu trả lời.

1 (Ảnh minh họa)

Hôm nọ, tình cờ khi công ty đi liên hoan tại một nhà hàng Nhật, tôi gặp lại tình yêu cũ cũng đang có mặt tại đó. Ban đầu lướt qua nhau tôi còn không nhận ra anh, chính anh là người chủ động gọi tôi và chào hỏi. Anh bây giờ rất khác, phong độ hơn, trông cứng cáp và trưởng thành, tuy nhiên vẫn chưa lấy vợ. Tôi trêu anh: “Hay là vẫn còn yêu em nên không chịu đi lấy vợ à?”, anh trầm ngâm và gật đầu, thực sự nó khiến tôi rất bối rối. Sau hôm đó chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại và thỉnh thoảng có rủ nhau đi cafe chia sẻ cuộc sống, công việc như những người bạn.

Tình cũ không rủ cũng đến, ở bên anh lâu ngày, chính bản thân tôi cũng thấy mình hạnh phúc và vui tươi hơn, không còn u sầu nữa. Những cảm xúc ngày nào bỗng dưng bùng cháy trở lại và chúng tôi cũng dắt nhau đi nhà nghỉ quan hệ mà không hề lo sợ điều gì, bây giờ tôi mới biết sợ. Ngày trước, hồi còn sinh viên, tôi và anh đã quan hệ với nhau, anh chính là người đầu tiên của tôi nên việc chúng tôi rủ nhau đi quan hệ như bây giờ cũng không có gì bất ngờ. Chỉ có điều, khi nghĩ về chồng con của mình tôi cảm thấy mình đã phản bội họ chỉ để đổi lấy rắc rối và những niềm vui nhất thời. Mặc dù đấu tranh với lý trí là điều không đơn giản nhưng tôi đang cố dặn lòng phải ra đi và nói với tình cũ đừng liên lạc nữa và mong anh sớm tìm thấy hạnh phúc mới. Một phút bồng bột ấy hy vọng sẽ là bài học cho những người đang gặp lại tình cũ, rằng hãy nghĩ tới hiện tại và tương lai của mình để kiềm chế hơn…

Tôi yêu một cô gái bị nhiều người gắn mác gái hư. Sau khi kết hôn, tôi cảm thấy ân hận vì đã quyết định gắn bó cả đời với người con gái này.

Cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn sau khi gặp em – người bị gắn mác gái hư. Em xinh đẹp, nóng bỏng và luôn biết cách lấy lòng đàn ông. Em đâu biết rằng chính sự cá tính, nổi loạn của em đã khiến tôi “say nắng” ngay ở lần đầu tiếp xúc. Tôi nghe bạn thân nói em là tiểu thư của một gia đình giàu có tiếng nhưng vì bố mẹ lục đục nên hay đến quán bar chơi. Bạn thân cảnh báo tôi: “Bông hồng đẹp nhưng lại có gai, mày tính chuyện chơi bời thì được chứ đừng lấn sâu vào nó là phức tạp đấy”.

Thời gian sau, tôi đã phải rất cố gắng để em chú ý đến mình. Tôi không chỉ yêu mà còn thương cảm và muốn kéo em ra khỏi cuộc sống hiện tại. Tôi âm thầm chờ em ở phía ngoài quán bar và đưa đón gần một năm liền mới khiến cô ấy rung động. Nhiều đứa bạn thân nói tôi ngu ngốc, bị em bỏ “bùa mê thuốc lú” mới như vậy. Đúng là ở điều kiện của tôi có thể dễ dàng tìm được những tiểu thư ngoan hiền chính hiệu. Nhưng chỉ khi ở bên em, tôi mới có cảm giác muốn chinh phục và bảo vệ.

1 Sau đám cưới, chúng tôi chuyển ra sống ở một căn hộ chung cư đã mua trước đó. (Ảnh minh họa)

Tôi chấp nhận mọi tật xấu và chiều em hết mức chỉ với một điệu kiện: được ở bên cạnh người con gái ấy. Dù cuối cùng cũng được người con gái ấy chấp nhận tình cảm nhưng tôi luôn sợ bị người khác cướp mất em. Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi quyết định ngỏ lời cầu hôn và được em đồng ý. Vì không biết về quá khứ của em nên bố mẹ tôi ủng hộ cuộc hôn nhân. Thậm chí, mẹ tôi còn khá ưng nàng dâu tương lai vì hai gia đình môn đăng hộ đối.

Sau đám cưới, chúng tôi chuyển ra sống ở một căn hộ chung cư đã mua trước đó. Cuộc sống hôn nhân kéo con người ta dần suy nghĩ thực tế hơn và tôi cũng vậy. Tôi đã sai khi tưởng rằng em sẽ từ gái hư để trở thành một người vợ hiền. Vợ tôi không biết nấu một món ăn cho ra hồn ngoài việc úp mỳ tôm. Mọi công việc nhà tôi phải làm tất tần tật.

Biết mình không cầm cự được lâu nên tôi đã thuê thêm người giúp việc. Khi công việc nhà đã được giải quyết, vợ tôi lại chuyển sang “ghen bóng ghen gió” chồng tòm tem với ô – sin. Do đó, người giúp việc nào làm lâu thì cũng được hai tháng còn ít thì trụ được nửa tháng là cùng.

2 Vợ tôi thích ăn diện và rất lười làm việc nhà (Ảnh minh họa)

Điều duy nhất mà vợ tôi làm tốt đó là ăn diện. Nhưng tôi không thích ánh mắt “hau háu” của những người đàn ông lạ nhìn vào chỗ nhạy cảm của vợ mình. Tôi có cảm giác vợ mình nhiều khi cố phô ra cho thiên hạ thấy. Cũng chỉ về việc ăn mặc mà tôi và vợ nhiều lần cãi nhau. Khi “chiến tranh lạnh” nổ ra thì người luôn phải nhún nhường là tôi.

Vợ đẹp thật nhưng nhiều khi tôi cũng phải “chào thua” với đòi hỏi quá nhiều của cô ấy lúc ở trên giường. Không thể phủ nhận vợ tôi rất có kỹ thuật chiều chồng. Nhưng đôi khi “chuyện ấy” bị lệch pha cũng khiến cuộc sống của vợ chồng tôi không được hạnh phúc.

Những mâu thuẫn với vợ khiến tôi cảm thấy ngột ngạt và hối hận. Đôi khi tôi nghĩ rằng nếu mình không lấy em mà chịu an phận với một cô gái ngoan hiền thì đã khác. Tôi phải làm sao để thay đổi vợ mình bây giờ?

Dù lòng yêu chồng, thương con nhưng sao gặp lại người đàn ông cũ, tôi vẫn cảm thấy tim đập mạnh, cảm giác xốn xang đến kì lạ.

Mỗi ngày, tôi đều dằn vặt với suy nghĩ, tại sao anh lại bỏ tôi. Anh nói không còn yêu tôi nữa nhưng trước đó tình cảm của anh và tôi còn ngọt ngào, sao nói quên là quên được. Tình cảm ấy mấy năm gắn bó, người như anh lại không thể phản bội dễ dàng.

Nói chia tay tôi, nước mắt anh lưng tròng. Anh bảo, anh đã yêu người con gái khác và tôi không phải mẫu người anh muốn chọn làm vợ. Anh mắng tôi, tìm mọi cách để khiến tôi quên anh, bỏ anh, không còn nhung nhớ anh nữa. Thậm chí, anh còn công khai đưa người yêu mới tới trước mặt tôi.

Khi gặp cô ấy, người con gái xinh đẹp, ăn nói dễ nghe lại có vẻ sành điệu tôi đã tin vì sao anh bỏ tôi. Tôi đã từng lo về điều này. Ở ngoài kia, biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, giàu có, anh nào cần đến người con gái như tôi nữa. Anh có thừa sức để yêu người ta. Trước đây, tôi luôn miệng hỏi anh tại sao anh yêu tôi, anh chỉ cười nói, vì yêu thôi. Còn bây giờ thì tôi hiểu, tình yêu còn nhiều thứ đáng nói hơn, có tiền bạc, có địa vị và nhan sắc.

1

Facebook của anh, tôi đã tìm thấy. Hình ảnh anh vẫn như ngày xưa, cô đơn, buồn bã. Anh chưa lấy vợ cũng không còn yêu người con gái đó. (ảnh minh họa)

Tôi vì hận anh nên đã đi lấy người đàn ông khác, sinh con đẻ cái, sống một cuộc sống như bao người phụ nữ khác. Nhiều khi tôi nhớ anh quay quắt dù tình cảm dành cho chồng cũng không phải là không lớn. Tình đầu khó phai lại chịu đau đớn tột cùng nên bảo người phụ nữ quên ngay thật khó mà quên được.

Suốt 5 năm, khi đã có con lớn, tôi mới phát hiện ra lý do vì sao ngày đó tôi và anh chia tay nhau, ngày đó anh phụ tình.

Facebook của anh, tôi đã tìm thấy. Hình ảnh anh vẫn như ngày xưa, cô đơn, buồn bã. Anh chưa lấy vợ cũng không còn yêu người con gái đó. Tôi đã vào hỏi han anh và tìm cách nói chuyện với anh. Nghe nói, anh đã sang nước ngoài chữa bệnh. Khi đó anh bị bệnh rất nặng và không muốn tiếp tục sống bên tôi. Bây giờ biết tôi có gia đình hạnh phúc, anh rất mừng, mừng vì ngày đó đã can đảm bỏ được tôi.

Anh bảo, hi vọng có con của anh vô cùng mong manh, anh biết thế. Nhiều thứ bệnh chồng chất lên cơ thể, anh đâu thể là gánh nặng của người con gái anh yêu. Bây giờ anh mới thú nhận tất cả. Và hiện tại, bệnh tình của anh đã đỡ vì phải sang tận nước ngoài chữa trị nhưng chuyện sinh con vẫn là vô cùng khó khăn.

Dù lòng yêu chồng, thương con nhưng sao gặp lại người đàn ông cũ, tôi vẫn cảm thấy tim đập mạnh, cảm giác xốn xang đến kì lạ. (ảnh minh họa)

Lần ấy gặp lại anh, anh đã khóc. Anh khóc như một đứa trẻ vì nghĩ lại chuyện đã qua. Anh đau lòng lắm vì mất đi người con gái như tôi nhưng lại luôn miệng nhắc tôi hãy yêu thương quý trọng gia đình mình, sống thật hạnh phúc, như vậy là anh vui lắm rồi. Anh nói, suốt mấy năm qua anh mong ngóng một ngày gặp lại tôi. Anh cũng biết tôi ở đâu, làm gì nhưng không thể chủ động vì anh sợ tôi sẽ vì anh mà đau khổ. Giờ tôi chủ động liên lạc và muốn gặp anh, anh mới dám nhận lời.

Dù lòng yêu chồng, thương con nhưng sao gặp lại người đàn ông cũ, tôi vẫn cảm thấy tim đập mạnh, cảm giác xốn xang đến kì lạ. Tôi đã quá yêu người đàn ông này, bao năm qua lại nuôi nỗi hận anh đã phụ tình. Thật tồi tệ vì ngày đó tôi không tìm hiểu, quan tâm anh để hiểu lầm anh suốt bao năm.

Muốn được ôm lấy anh, muốn ngã vào vòng tay anh và thủ thỉ với anh những lời ngọt ngào như ngày ấy. Nhưng không thể. Tôi phải giữ vững bản thân, vì tôi đã là vợ người ta, là mẹ của con gái 3 tuổi. Có lẽ, tất cả là do duyên số và chấp nhận số mệnh để sống với lựa chọn của cuộc đời…

Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

“Nhà này không có chuyện con dâu chưa ở được ngày nào đã đòi đi chơi”, “Cô xem lại đi, không được dạy dỗ từ nhỏ nên mới đòi làm những cái việc vớ vẩn như thế hả?”

Tôi là Minh, năm nay 25 tuổi. Tôi mới cưới chồng cách đây 5 hôm.

Trước khi đến với chồng tôi bây giờ, chúng tôi cũng đã trải qua thời gian tìm hiểu, yêu nhau 2 năm rồi mới làm đám cưới. Chúng tôi đều làm công nhân trong một công ty may mặc ở tỉnh.

Cũng như những đôi lứa yêu nhau khác, khi yêu tôi và anh ấy cũng cãi vã, giận hờn nhưng mọi thứ đều qua hết. Thời gian yêu, anh ấy cũng nhiều lần dẫn tôi về quê chơi. Tôi và anh ấy cùng tỉnh nhưng nhà khác huyện. Nhà tôi cách nhà anh ấy 200 km.

Ấn tượng lúc mới gặp bố mẹ anh ấy là tuy khó tính nhưng cũng tử tế, chưa bao giờ thái độ ra mặt với tôi. Thế nhưng, đến lúc chúng tôi lấy nhau, khi tôi bắt đầu về làm dâu thì mọi thứ mới bắt đầu hiện hình.

Hôm đó, sau khi khách khứa bạn bè hai đứa về hết, tôi bắt tay vào công cuộc dọn dẹp ở nhà nội. Nhà chồng tôi có hai chị gái và một cô em nữa bọn họ đều ủy thác việc rửa bát, dọn dẹp nhà cửa cho dâu mới.

Chồng tôi uống say vào nhà ngủ luôn nên chẳng để ý tôi khổ sở thế nào. Đến mấy cô trong họ cũng ăn uống xong là cứ ngồi nói chuyện, để mặc tôi làm một mình. Duy nhất có chú em bố chồng tôi thấy chướng mắt mới lên tiếng “Sao để cháu dâu làm một mình thế này, ra mà giúp cháu nó chứ?”

Nhưng chẳng ai chịu dậy, họ cứ tiếp tục cuộc nói chuyện cười nói rôm rả, chị chồng em chồng thì vào phòng thay đồ rồi cũng ngủ luôn. Lúc đó, dù mệt mà muốn khóc lắm nhưng cứ nghĩ, thôi thì ngày làm dâu cố gắng thế hiện, mình có ở cả đời ở đây đâu. Vì vợ chồng tôi đi làm cách nhà gần 150 km nên hai đứa thuê trọ gần công ty luôn.

Nghĩ là thế nhưng tôi muốn khóc lắm, khóc vì lấy chồng xa, người thân đã lên xe về nhà hết rồi, còn mỗi tôi đơn độc ở đây khi đến chồng, người tôi có thể dựa dẫm lại đang ngủ say để tôi một mình với những con người ghê gớm nơi này.

Giữa lúc đó thì tôi nhận được tin nhắn của nhóm bạn thân dưới quê, quà mừng cưới của tôi thực sự bất ngờ, một chuyến du lịch vào Đà Nẵng. Tôi mừng quá vội vàng vào phòng cưới báo cho chồng. Anh ấy cũng bật dậy vì quá bất ngờ và sau đó hai đứa rậm rịch thu dọn đồ, chuẩn bị đi chơi.

1

Thế nhưng, khi cả nhà ăn cơm tối xong, hai đứa thông báo với bố mẹ chồng, bố chồng tôi không đồng ý cho đi. Lý do là sau cưới còn bao nhiêu việc phải lo và đã không thông báo trước cho bố mẹ và còn tự ý quyết định đi.

Tôi giải thích tôi cũng không biết từ trước vì đây là món quà bạn bè tôi muốn tạo sự bất ngờ. Vậy mà bố chồng tôi ôn tồn nói bằng những từ khó nghe như “Nhà này không có chuyện con dâu chưa làm dâu được ngày nào đã đòi đi chơi”, “Cô xem lại đi, không được dạy dỗ từ nhỏ nên mới đòi làm theo ý mình như thế hả?”...

Bố tôi nói xong, hai vợ chồng hụt hẫng vào phòng. Đúng lúc đó, mẹ chồng lại gọi tôi sang phòng ông bà. Mẹ chồng tôi bảo thực ra họ hàng hai bên nội ngoại nhà chồng tôi và bố mẹ chồng tôi đều không thích tôi. Nhưng vì tình yêu của hai đứa nên mới đồng ý cho làm đám cưới.

Tôi quá bất ngờ nên hỏi lý do vì sao. Mẹ chồng tôi bảo, vì tôi là đứa con “không cha không mẹ”, bố mẹ tôi đã ly dị. Bà bảo những người sinh ra trong hoàn cảnh đó chẳng có đứa nào ngoan cả vì không có ai dạy dỗ.

Rồi mẹ chồng còn bảo trình độ học vấn của tôi không bằng con trai thứ hai của ông bà. Buồn cười là họ không so sánh tôi với chồng tôi mà lại đi đo với đứa con trai học đại học duy nhất của họ. Chồng tôi chỉ mới học hết 12, còn chưa học một cái nghề nào, trong khi tôi đã tốt nghiệp trung cấp dược nhưng không xin được việc, nhà nghèo không có vốn mở cửa hàng thuốc nên tôi đi làm công nhân.

Chưa hết, mẹ chồng còn bảo vì khuôn mặt tôi không hoàn hảo như người ta, tôi có vết bớt xanh trên mặt mình.

Những thứ đấy tôi sinh ra đâu có quyền lựa chọn, tôi đâu có thể chọn cuộc sống của mình. Tôi cũng có ước mơ có bố có mẹ bên cạnh. Ước được đi học đại học như người ta, trong khi bà ngoại nuôi học xong lớp 12, tôi không dám thi đại học dù tốt nghiệp bằng khá. Tôi phải vừa đi làm vừa học thêm lớp trung cấp buổi tối, có ai hiểu được cho tôi không?

Nếu tôi tài giỏi, có điều kiện hơn thì bây giờ tôi chắc gì đã quen chồng tôi mà bố mẹ chồng nói vậy. Không thích tôi thì ngay từ đầu đừng đồng ý cuộc hôn nhân này rồi cưới hỏi vè nói những điều đau lòng như vậy.

Tôi còn cảm thấy mình may mắn khi còn có đủ chân tay, sinh ra không bị khuyết tật gì, chỉ trừ khuôn mặt có cái vết bớt đó. Trong khi đó, bố mẹ chồng tôi cũng chỉ là người lao động bình thường như bao người khác.

Nhà cửa cũng bình thường chứ có nhà cao cửa rộng gì đâu mà đã phân biệt như vậy. Nếu chồng tôi tài giỏi hơn thì anh ấy đâu quen tôi và ngược lại tôi cũng vậy.

Đêm đầu về làm dâu, cả nhà chồng đã dội cho tôi gáo nước lạnh để tôi phải đau đớn, tủi nhục như thế. Chẳng biết tôi có làm gì nên tội không mà họ đối xử với tôi như vậy?

Đau đớn quá mọi người ơi, tôi phải làm sao đây khi phải sống với những con người ghê sợ như vậy? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên, chia sẻ để tôi có thể mạnh mẽ sống tiếp.

Làm vợ anh là điều may mắn của Nhi. Nhìn Nhi đi bên chồng xấu mà lúc nào cũng hí hửng như bắt được vàng thì ai cũng phải ghen tị.

Nhi quen chồng qua sự giới thiệu của Ngân - hai người là bạn thân thuở đại học. Ngân là cấp dưới của chồng Nhi bây giờ. Ngày ấy Ngân hết lời ca ngợi Hùng - Phó phòng của mình. Rằng anh rất tốt, là mẫu đàn ông hiếm nhưng ngặt nỗi xấu với không biết ăn mặc chải chuốt nhưng hơi kén nên tới tận 34 tuổi vẫn ế vợ.

Lần đầu tiên gặp chồng, Nhi cứ ngỡ anh là thợ đánh giày. Nhi không ngờ một vị Phó phòng với lương 3 chục triệu mỗi tháng, bên dưới có tới mười mấy nhân viên, lại có ngoại hình xấu và ăn mặc xuềnh xoàng đến vậy. Anh đen nhẻm, gầy hò, thấp hơn Nhi 5 cm. Mặt anh lúc đó còn lấm chấm mụn với rỗ.

Vậy nhưng hai người nhanh chóng thân thiết với anh bởi tài ăn nói dí dỏm, hài hước, lại rất khéo léo chuyển chủ đề của anh. Lần đầu gặp mà ngồi tán gẫu hơn 3 tiếng đồng hồ trong quán cà phê, đi ăn một bữa tối với nhau rồi lại đi hóng mát tới 11 giờ đêm mới về.

1 Lần đầu gặp mà ngồi tán gẫu hơn 3 tiếng đồng hồ trong quán cà phê, đi ăn một bữa tối với nhau rồi lại đi hóng mát tới 11 giờ đêm mới về. (Ảnh minh họa)

Từ hôm ấy họ hẹn hò nhiều hơn. Lần nào Nhi cũng cười từ lúc gặp anh cho đến khi lên giường ngủ. Có thể nói, nếu không tính bề ngoài, anh xứng đáng nhận được điểm 10. Ga lăng, hài hước, nhiệt tình, quan tâm chăm sóc người khác.

Khi Nhi tuyên bố cô và anh là một cặp, bạn bè ai cũng tròn mắt bảo cô khùng. Có người còn bảo cô hám tiền. Từ bố mẹ đến chị em họ hàng của Nhi ai cũng phản đối ra mặt. Đến người yêu cũ của cô cũng hỏi cô thích anh ta điểm gì hay hết người để yêu nên chọn bừa???

Hùng bị áp lực và suy nghĩ rất nhiều, thậm chí đòi chia tay vì cảm thấy không xứng với Nhi. Cho đến khi anh trai nhi bị tai nạn phải vào viện cấp cứu, Hùng đã chạy đôn chạy đáo tìm hỏi những mối quen biết của mình để nhờ được bác sĩ giỏi mổ cấp cứu cho anh Nhi. Nhờ được mổ kịp thời anh Nhi đã qua cơn nguy kịch. Suốt 10 ngày nằm viện, Hùng lại đến chăm sóc anh người yêu như thể anh em trong nhà. Sau lần đó, bố mẹ Nhi gật đầu đồng ý chuyện cưới xin của 2 người.

Lấy chồng xấu, cuộc sống của Nhi chẳng khác nào bà hoàng. Dù nhà đã có người giúp việc cơm nước nhưng hôm nào về muộn là chồng chở Nhi đi ăn hàng. Thấy vợ chẳng có biểu hiện gì là khí chịu khi khoác tay một ông chồng xấu thì Hùng thích thú lắm, càng chiều vợ hơn. Hùng còn thích đưa vợ đi mua sắm, thích ngắm vợ trong những bộ đồ đẹp.

Nhi cũng chăm chút cho chồng hơn, dưới con mắt thẩm mỹ của Nhi, trông “nhan sắc” của Hùng đẹp hẳn lên. Anh ăn mặc phong cách hơn, nhìn trẻ trung, đầy sức sống. Tuy làn da ngăm đen không cải thiện được, nhưng trông anh phong trần chứ không nhếch nhác lôi thôi như trước.

Mọi người bây giờ đều tự hiểu lí do vì sao Nhi chọn chồng xầu. Có người còn nói cô may mắn khi gặp một người đàn ông xấu mà tốt tính như anh Hùng, còn hơn khối anh chàng đẹp mã mà xấu tính.

Sắp tới, Nhi dự tính sẽ sinh con. Chồng hỏi cô sinh con có sợ dáng xấu, rạn da hay không. Cô lắc đầu rồi gục vào lòng chồng. Hùng cảm động hứa sẽ trân trọng vợ suốt đời. Đối với Nhi, không có gì quý giá hơn lời hứa này của anh. Làm vợ anh là điều may mắn của Nhi. Nhìn Nhi đi bên chồng xấu mà lúc nào cũng hí hửng như bắt được vàng thì ai cũng phải ghen tị.

Từ khi về nhà vợ sống, tôi dần mất đi mọi quyền lợi của một "thằng đàn ông", cũng như trở thành người thừa trong gia đình vợ.

Tôi năm nay 30 tuổi, hiện đang làm việc tại một công ty thiết bị điện tử. Tôi kết hôn với một người con gái nhỏ hơn tôi 5 tuổi được 2 năm rồi nhưng vẫn chưa có con.

Chỉ vì gia đình tôi không đủ điều kiện và còn vì mẹ vợ tôi chỉ còn mỗi mình cô ấy là người thân, nên tôi chấp nhận rời xa gia đình về nhà cô ấy "ở rể". Lúc trước, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi ở rể bao giờ. Tôi đã nghĩ cha mẹ mình cũng còn có vợ chồng anh trai chăm sóc, nên việc đi ở rể là chuyện bình thường. Và rồi tôi bắt đầu cuộc sống "nhà người" trước sự ngỡ ngàng của bạn bè và nỗi lo của cha mẹ.

Những tưởng cuộc sống sẽ được hạnh phúc và an yên bên cạnh cô gái mình đã yêu hơn 4 năm, bằng tất cả tình yêu và tuổi trẻ. Nhưng được một thời gian thì mâu thuẫn giữa tôi và gia đình cô ấy bắt đầu nảy sinh, rồi dần trở nên phức tạp. Lúc mới đầu chỉ là thái độ "khó khăn" từ phía mẹ vợ, nhưng dần dần mâu thuẫn ấy lớn lên và trở thành vấn đề "lớn" trong quan hệ vợ chồng của chúng tôi.

Từ khi về nhà vợ sống, tôi dần mất đi mọi quyền lợi của một "thằng đàn ông", cũng như trở thành người thừa trong gia đình vợ. Những chuyện lớn nhỏ, quan trọng trong nhà, tôi gần như bị gạt ra ngoài lề. Tôi hiển nhiên trở thành “một vị khách trọ qua ngày” trong nhà vợ.

Cô ấy đi đâu, làm gì đều không hỏi ý kiến hoặc thông báo cho tôi một câu nào. Những lần vợ chồng mâu thuẫn, cãi cọ nhau vì những chuyện xung quanh cuộc sống, vợ tôi cũng đi kể với mẹ, rồi bà còn ra mặt chỉ bảo lại tôi. Chưa hết, đã không ít lần vợ tỏ thái độ khó chịu với tôi ngay trước mặt mẹ, cô ấy cũng không giữ một chút nào gọi là tôn trọng chồng, khiến tôi mất mặt với gia đìn. Nhưng mẹ vợ không những không nói gì mà toàn ra mặt bênh vực con gái và la rầy thằng rể sao lớn tiếng.

3 Ảnh minh họa

Đã thế, mẹ vợ còn thường xuyên nói cạnh nói khoé về chuyện tiền bạc và so sánh tôi với mấy chàng rể hàng xóm giàu có, hay biếu quà "đắt tiền" để hiếu kính cha mẹ vợ. Còn tôi chỉ là một thằng ở rể “chẳng biết điều", suốt ngày ra dô chỉ khiến người ta thêm ngứa mắt.

Trong mắt bà, tôi lúc nào cũng là thằng ăn bám, mặc dù tôi vẫn mang lương về hàng tháng và thường xuyên đỡ đần việc nhà phụ vợ. Thế nhưng mọi việc tôi làm, mọi sự cố gắng của tôi đều không vừa mắt gia đình vợ, bao gồm cả người con gái của tôi. Bởi ít nhiều cô ấy cũng đã mệt trước thái độ của mẹ mình đối với chồng. Không những thế, một khi đưa lên bàn cân giữa bên tình, bên hiếu, người khó xử nhất có lẽ không ai khác chính là cô ấy.

Tôi hận bản thân mình và xót cho vợ rất nhiều. Tôi biết cô ấy yêu tôi, lo cho tôi và rất buồn khi chồng mình bị mẹ coi thường. Cũng đúng thôi, trên đời này ai mà không mong mình gặp và cưới được một người đàn ông tốt - người có thể cho mình một cuộc sống sung túc, đủ đầy... người trở thành niềm tự hào trước gia đình và bạn bè mình. Rất tiếc là tôi đủ tốt, đủ nhúng nhường nhưng không đủ giàu… đặc biệt là về sức chịu đựng.

Càng ngày, tình cảm trong nội bộ gia đình chúng tôi nhạt nhẽo hẳn đi và thay vào đó là những lời móc khóe của mẹ vợ ngày càng tăng lên. Và cứ lần nghe mẹ nói gì tôi trước mặt cô ấy là liền sau đó tôi thấy trên gương mặt của vợ hiện lên một nỗi ưu phiền và mệt mỏi. Và tôi cũng vậy. Tôi đau lắm chứ! Đau một phần vì tôi bất lực quá, không làm ra được nhiều tiền để lo cho cô ấy, một phần vì người trong gia đình với nhau mà lại luôn tạo không khí nặng nề cho nhau.

Tôi muốn giải thoát... cho vợ và cho tôi nữa. Nhưng mỗi lần chúng tôi ngồi lại nói chuyện với nhau thì y như rằng không bao giờ nhận được sự ủng hộ nào từ đối phương cả. Chúng tôi tranh luận vì những bức bí trong cuộc sống, những áp lực đang đè nặng trong tâm trí của hai vợ chồng hơn là bàn cách giải quyết để gia đình hòa thuận. Chắc có lẽ đó là điểm trái ngược lớn nhất trong tính cách của chúng tôi.

Cũng từ đó, vợ chồng tôi bắt đầu có những cuộc tranh luận căng thẳng không có hồi kết mỗi khi tôi đề nghị cô ấy ra ngoài thuê nhà trọ. Đáp lại đề nghị của tôi là thái độ khăng khăng không chấp nhận rồi giận hờn chồng hết lần này đến lần khác: “Anh nghĩ sao vậy? Anh làm nhiều tiền lắm hả? Sống với mẹ em thì đã sao? Sống như thế không muốn mà anh còn muốn đưa vợ ra đường cạp đất ăn à? Đây là nhà em. Em không đi đâu hết”. Tôi dường như chết lặng vì những lời nói đó. Nó ám ảnh tôi suốt một thời gian dài. Nhưng vì quá yêu cô ấy, tôi đã hy sinh đi cái “lòng tự trọng còn sót lại” của một thằng đàn ông và tiếp tục cuộc sống “ở rễ”.

Tôi đã sống cùng một mái nhà với họ như thế được 2 năm. Trong suốt thời gian qua tôi đã cố gắng làm tốt mọi thứ, cố gắng hiếu thảo với mẹ vợ với hy vọng bà sẽ hiểu và thương tôi. Nhưng có lẽ tôi đã lầm. Tôi càng cố gắng thì bà càng tỏ ra gắt gỏng và mỉa mai tôi hơn.Tôi thật sự rất mệt mỏi và thất vọng về mẹ, và một phần nào đó về người vợ của mình – những người đáng lẽ ra phải chung tay tạo dựng nên ngôi nhà hạnh phúc, nhưng lại là kẻ đành lòng phá vỡ nó không một chút tiếc thương.

Tôi biết sự chịu đựng của con người là có giới hạn, tôi cũng không ngoại lệ. “Tức nước thì vỡ bờ", đó là lẽ đương nhiên. Thật sự tôi muốn thoát ra khỏi căn nhà này từ lâu lắm rồi. Nhưng chỉ cần tôi đề cập thì vợ nói nếu tôi nếu tôi cương quyết ra ngoài, cô ấy sẽ ly hôn. Và chúng tôi lại căng thẳng giận hờn nhau như thế hết lần này đến lần khác.

Liệu tôi có nên tiếp tục thân phận ở rể đầy tủi nhục mà mình đã chịu đựng, hay phải chấm dứt với cô ấy – người mà tôi vẫn còn yêu rất nhiều? Làm ơn, ai đó hãy nói cho tôi biết tôi nên làm gì lúc này?

Vì để cứu chồng mà tôi chấp nhận làm việc 'tày trời' là đẻ thuê. Nhưng giờ đây tôi phải sống trong nỗi day dứt vì không biết đứa con mình từng đẻ thuê sẽ ra sao.

Vì muốn có tiền để cứu chồng tôi đã chấp nhận đẻ thuê cho một gia đình giàu có. Nhưng hàng đêm tôi vẫn không ngừng day dứt về việc “tày trời” mình từng làm. Không biết, đứa con của tôi ngày ấy ra sao , liệu hết kiếp này tôi có còn được gặp con không. Và không biết chồng mình sẽ như thế nào nếu biết được chuyện này.

Sau khi ra trường tôi tìm được một công việc ở quê và kết hôn với một bạn học chung từ hồi nhỏ. Cuộc sống không quá sung túc về vật chất nhưng một gia đình luôn tràn ngập tiếng cười là động lực giúp tôi vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống. Nhưng rồi biến cố bất ngờ xảy ra khiến tôi chấp nhận làm cái việc mà trước nay chưa từng nghĩ đến là đẻ thuê.

Trong một lần đi làm, chồng tôi bị tai nạn giao thông. Khi nghe bác sĩ nói phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, tôi như chết lặng. Người ta phải chuyển anh xuống bệnh viện ở thành phố vì bệnh viện địa phương không đủ trang thiết bị để phẫu thuật. Chi phí để phẫu thuật và điều trị quá lớn khiến tôi gần như suy sụp bởi tôi biết đào đâu ra số tiền lớn đến thế.

Hai vợ chồng tôi dù đều có công việc nhưng đồng lương hạn hẹp và thất thường. Hai bên gia đình cũng không có điều kiện nên chỉ hỗ trợ được một phần. Tình cảnh túng quẫn, tôi rối trí không biết phải làm thế nào. Tôi chỉ còn cách duy nhất là liều cầm sổ đỏ ra ngân hàng thế chấp, nhưng cũng chỉ được mấy chục triệu.

Thế là tôi để con trai cho bà ngoại trông rồi theo xe cấp cứu lên thành phố. Vì chồng tôi bệnh nặng nên phải nằm ở phòng cấp cứu đặc biệt và điều trị bằng thuốc ngoại nên chi phí rất lớn.

1 Tôi chấp nhận đẻ thuê để cứu chồng (Ảnh minh họa)

Những ngày chăm chồng tôi cố gắng tiết kiệm từng đồng lẻ. Trong thời gian chăm chồng ở bệnh viện, tôi cũng cố gắng nghe ngóng xem có việc gì làm ra tiền hay không. Tôi gặp một người phụ nữ làm nghề môi giới trong bệnh viện. Nghe hoàn cảnh của tôi, bà ta liền mách có một gia đình đang cần người đẻ thuê. Họ sẽ trả 200 triệu đồng nếu tôi sinh con cho họ, còn nếu đứa trẻ là con trai, tôi sẽ được thưởng thêm một khoản hậu hĩnh.

Thật sự ở hoàn cảnh của tôi khi ấy mới hiểu được đồng tiền có sức mạnh lớn thế nào. Tôi cần tiền đến cùng cực, nghĩ chẳng còn cách nào khác, tôi đánh liều đồng ý. May mắn là tôi đáp ứng hết các yêu cầu của họ về sức khỏe , học vấn, nhất là tôi cũng đã từng sinh con trai. Sau đó tôi đậu thai. Nhờ một nửa tiền họ trao trước mà chồng tôi tiếp tục được điều trị.

Tôi nói dối chồng và gia đình là theo người bạn đi xuất khẩu lao động để kiếm tiền trả nợ. Cả nhà không ai mảy may nghi ngờ bởi ai cũng nghĩ rằng với số tiền quá lớn bằng cả gia tài như vậy, chắc chắn tôi đã phải vay mượn cật lực. Chồng tôi điều trị đúng 6 tháng thì về nhà, anh vẫn đinh ninh tôi đang ở nơi xứ người.

Tôi dọn đồ đến sống ở một ngôi nhà xa lạ. Người thuê tôi đẻ rất giàu có, họ chi tiền để tôi được ăn ngon và chăm sóc tôi từng li từng tí. Ngày tôi sinh mẹ tròn con vuông, họ yêu cầu tôi cho thằng bé bú sữa thêm vài tháng cho cứng cáp, rồi trả thêm cho tôi 50 triệu nữa.

Hơn 1 năm tôi nuốt nước mắt xa chồng con đau đớn tủi nhục, nếu không vì mạng sống của chồng tôi không bao giờ chấp nhận làm điều này. Ngày cầm số tiền 50 triệu trở về quê, tôi ôm chồng con khóc nức nở. Cả nhà mừng mừng tủi tủi sum vầy. Sức khỏe của chồng tôi đã hồi phục hoàn toàn. Với số tiền tôi mang về, vợ chồng tôi dùng làm vốn kinh doanh, công việc tiến triển thuận lợi.

Nhưng giờ tôi vẫn bị day dứt khi đã nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Nếu chồng tôi biết sự thật liệu anh có thể tha thứ cho tôi không? Còn thiên thần tôi đã từng mang nặng đẻ đau không biết giờ có được sống tốt. Nghĩ vậy mà nước mắt tôi cứ lăn dài…

Em xin lỗi vì không thể sinh con cho anh. Cảm ơn anh đã cho em những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc. Chúc anh hạnh phúc nhé!

Chị 28 tuổi là một giáo viên tiểu học của vùng quê tỉnh lẻ, anh 32 tuổi là một công nhân xuất khẩu lao động Hàn mới về nước. Không biết thế mai mối thế nào mà chị lại gặp và yêu anh, một tình yêu không thể nói là yêu chơi bời được.

Anh cao to, vạm vỡ, nước da trắng khi vừa từ xứ Hàn về, nhìn anh trẻ hơn so với tuổi. Ngày mới về nước, anh chị chỉ gặp và nói chuyện qua lại, thế rồi chị và anh dần có tình cảm. Cộng thêm với hai gia đình gần nhau nên anh chị có một số tác động mà tình cảm ngày càng được vun vén lớn hơn. Cả hai cũng gọi là chín chắn về chuyện tình cảm nên hai bên gia đình ưng nhau và giục anh chị làm đám cưới. Anh chị tìm hiểu nhau được 8 tháng 10 ngày thì hai gia đình ngỏ lời bàn bạc cưới xin, anh chị vui lắm vì cuối cùng cũng thấy mình sắp có một mái ấm nhỏ xinh và đầy ắp tiếng cười.

1 Không thể sinh con cho anh là lý do khiến chị phải ra đi (Ảnh minh họa)

Không hiểu do ai tác động mà đột nhiên gia đình anh thay đổi ý kiến và đề nghị anh chị phải có bầu rồi mới xác định ngày cưới. Áp lực đè lên anh chị, anh chị nói rõ quan điểm của anh chị nhưng bố mẹ anh không nghe và thế là anh chị cũng “ăn cơm trước kẻng”. Tuy nhiên, sau 2 rồi 3 tháng chị cũng không thấy có tin vui nên anh chị càng lo lắng, anh thương chị lắm nhiều lúc nghĩ gia đình cứ gặp chị lại hỏi, lại giục nên càng làm chị căng thẳng. Chị không dám kể chuyện cho gia đình mình vì sợ tai tiếng.

Cứ lẳng lặng thế thời gian 4 tháng trôi đi chị vẫn chẳng có gì. Gia đình n hà anh bắt đầu nói là chị thế này thế kia, không biết đẻ hay là “bị điếc” rồi. Chị tủi nhục xin gia đình anh đừng làm to chuyện lên vì chị làm nghề giáo, chị còn dạy, nuôi dưỡng tâm hồn cho bao nhiêu học sinh nữa. Nhưng gia đình nhà anh lại to tiếng và ngăn cản không cho anh gặp chị. Nhà anh có mỗi anh là con trai nên anh không muốn bố mẹ buồn. Anh chỉ biết đứng nhìn chị xót xa và thương chị.

Mới đó bố mẹ anh đã tìm được mối khác và làm ngay đám cưới cho anh để chị không bám díu lấy anh. Ngày anh cưới, chị đau khổ từ xa theo dõi, chị buồn và viết lại cho anh bức thư với tâm trạng mệt mỏi: “Gửi anh người mà em yêu nhất. Những ngày tháng bên anh em vô cùng hạnh phúc, em tưởng sẽ không có ai hạnh phúc hơn em và giờ đây thì em không biết mình là ai, muốn làm gì nữa. Em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi vì em không thể sinh con cho anh. Cảm ơn anh đã cho em những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc. Chúc anh hạnh phúc nhé”.

Rồi chị nhờ một người quen đưa lá thư cho anh sau ngày cưới và chị cũng bỏ đi đâu không ai biết, nhà chị cũng ráo riết đi tìm nhưng không thấy chị ở đâu. Về phía anh có vợ mới nhưng anh cũng chả vui gì. Anh không thèm cười hay nói một câu với cô vợ mới cưới khiến cho vợ anh tức giận bỏ về nhà. Bố mẹ anh cứ thở dài và biết rằng mình đã sai. Bây giờ cả nhà anh và gia đình chị đang mong có tin tức để đưa chị trở về nhà đoàn tụ.

 

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

Ngày đưa tang em, ai cũng đau buồn, khóc nức nở và hàng xóm ai cũng cố nhìn mặt chú lần cuối. Vậy mà vợ tôi, chị dâu thì lại nhất định không vì lý do... sợ đen đủi.

Tôi năm nay 38 tuổi, đã cưới vợ được 12 năm, có hai đứa con một gái, một trai, đều khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Cuộc sống vật chất của chúng tôi không quá giàu có nhưng cũng không đến nỗi nào.

Cả tôi và vợ đều sinh ra và lớn lên ở mảnh đất miền Trung nắng, gió nhưng ở hai huyện xa cách nhau. Chúng tôi chỉ quen rồi yêu nhau khi bước vào đại học. Sau khi ra trường, chúng tôi cùng nhau ở lại Hà Nội lập nghiệp và tổ chức đám cưới không lâu sau khi công việc của cả hai đã ổn định.

1 Ngày đưa tang em, ai cũng đau buồn, khóc nức nở và hàng xóm ai cũng cố nhìn mặt chú lần cuối. Vậy mà vợ tôi, chị dâu thì lại nhất định không vì lý do... sợ đen. Ảnh minh họa.

Dù gia đình nhà cô ấy khá giả hơn bên nhà tôi rất nhiều nhưng tôi luôn xác định không nhờ về kinh tế nhà ngoại và tự tay tôi sẽ gánh lấy trách nhiệm kiếm tiền chính trong gia đình. Và kể từ khi lấy nhau đến giờ, tôi chưa khi nào để cho vợ con phải thiếu thốn bất cứ thứ gì. Tôi sắm đầy đủ nhà, xe và tháng nào cũng gửi cho vợ gần như toàn bộ tiền lương để cô ấy chi tiêu sinh hoạt trong gia đình.

Duy chỉ có điều tôi không có được như các ông chồng khác đó là tôi luôn phải xa nhà. Vì là kỹ sư cầu đường nên tôi thường xuyên rong ruổi theo các công trình xây dựng. Biết được điều này nên tôi luôn tìm cách bù đắp cho vợ bằng những lời lẽ quan tâm, những món quà đúng lúc..

Biết vợ vất vả, phải một mình lo toan việc nhà nên tôi luôn cưng chiều cô ấy trong mọi việc như một phần bù đắp cho cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy không bao giờ ghi nhận những nỗ lực của tôi mà luôn kêu ca phàn nàn, và luôn tự cho mình cái quyền coi thường chồng. Không chỉ vậy, vì cô ấy cho rằng cô ấy đã vất vả nên cô ấy cũng không có ý định quan tâm tới bố mẹ và anh em chồng.

Cô ấy không bao giờ nghe lời bố mẹ tôi, cô ấy luôn làm theo ý mình tất cả mọi việc. Thậm chí nhiều khi cô ấy còn cố tình làm ngược lại ý bố mẹ tôi khiến cho ông bà rất phiền lòng. Tuy nhiên, vì chúng tôi ở riêng, thỉnh thoảng gia đình mới về thăm bố mẹ nên bố mẹ tôi cố kìm nén.

Thực sự nhiều lần thấy cô ấy cãi lại bố mẹ hoặc có hành động láo hỗn, đi không hỏi, về không chào bố mẹ mỗi lần chúng tôi về thăm ông bà mà tôi thấy phiền lòng.

2 Thú thực chưa khi nào tôi thấy chán nản với cuộc sống hôn nhân của mình như lúc này. Ảnh minh họa.

Một lần, chứng kiến vợ có lời nói quá thô lỗ với bố mẹ mình, tôi vừa cất lời nhắc nhở cô ấy và ném vỡ tan chiếc cốc, thấy vậy cô ấy gào ầm lên ăn vạ rằng tôi tệ bạc, đi xa bao ngày không sao, về nhà là chửi mắng vợ con.

Không chỉ hỗn láo với bố mẹ chồng, cô ấy còn gần như không bao giờ biết đến nghi lễ làm dâu. Cô ấy chưa bao giờ tự tay mua quà gì tặng bố mẹ chồng cũng như các em chồng. Ngày Tết cô ấy chỉ chạy qua đưa cho bố mẹ tôi vài triệu thế là coi như xong. Ngày giỗ tổ cô ấy cũng không về, và không cho con về vì lý do... buồn ngủ.

Đặc biệt, đến sự việc gần đây thì tôi thấy mình không còn có thể chấp nhận cô ấy được nữa. Ba tuần trước, em trai giáp tôi mất trong một tai nạn giao thông. Vì em trai tôi lập gia đình trong Tây Nguyên và em mất trong đó nên tang lễ cũng như mộ phần được làm tại đó.

Ngày em mất, tôi đang đi công tác nên tôi đi thẳng vào nhà em mà không qua nhà đón vợ con đi cùng. Tôi có gọi điện về nhà nhắc cô ấy đưa con vào dự lễ tang em chú nhưng cô ấy cứ lấy hết lý do này đến lý do khác để cố từ chối phải vào đó.

Tôi chỉ có một người em trai duy nhất, mà ngày chú mất vợ con lại không về thì quá ư vô lý. Tôi gọi điện thoại và nặng lời với cô ấy, mãi cô ấy mới chịu đưa con đi. Cô ấy vào đến nơi khi cả nhà đang chuẩn bị đưa chú em ra đồng. Ai cũng đau buồn, khóc nức nở và hàng xóm ai cũng cố nhìn mặt chú lần cuối.

Vậy mà vợ tôi, chị dâu thì lại cứ ngồi ở dưới bếp, nhất định không chịu lên nhà để nhìn mặt em lần cuối vì lý do... sợ đen đủi. Nghe cô ấy nói vậy mà tôi thấy lòng mình tan nát. Nghĩa tử là nghĩa tận, vậy mà cô ấy nỡ lạnh lùng như vậy chứ.

Giờ việc buồn của gia đình cũng đã qua nhưng tôi vẫn thấy lòng buồn vô tận. Thú thực chưa khi nào tôi thấy chán nản với cuộc sống hôn nhân của mình như lúc này. Tôi cảm giác mình là ông chồng hèn, không dạy được vợ, để vợ coi khinh gia đình mình.

Tôi nên làm gì lúc này khi mà các con tôi còn nhỏ và cần có sự chăm sóc của cả cha và mẹ? Hãy cho tôi lời khuyên.

Hôn nhân trở thành căn phòng tù đọng và đầy tăm tối. Chồng đã không còn là anh của ngày xưa, chúng tôi mỏi mệt khi cứ gồng mình như thế.

Chúng tôi cưới nhau đã được 10 năm. Những năm đầu đời với những vất vả lo toan gồng gánh… Đã có những khoảng thời gian dù nghèo khó, vợ chồng trẻ vo véo từng đồng một, mua thức ăn cũng phải đắn đo. Cuộc sống dù thiếu thốn vật chất nhưng vợ chồng tôi vẫn thấy hạnh phúc, hạnh phúc thật bình dị nhất khi tôi cảm nhận được tình yêu của anh.

Có những đêm tôi không sao ngủ được vì thương chồng cặm cụi làm việc đến tận khuya, rồi tờ mờ sáng hôm sau lại thấy anh thức giấc viết tiếp. Tôi không hiểu công việc của anh lắm. Nhưng tôi biết anh đang tằn tiện cho mình vào khuôn khổ vì: “Anh sợ vợ mình, con mình không được bằng người ta”.

Thương anh, tôi cũng quanh quẩn ngắm nhìn chồng dành chút thời gian ít ỏi cưng nựng con, tôi đi làm về nấu cho anh bát canh thật ngon, chăm sóc con thật tốt và thỉnh thoảng nằm đêm thủ thỉ động viên:

- Chúng mình cùng cố, ông trời sẽ không phụ người chăm chỉ đâu, anh nhỉ!

Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến năm 2011 do năng lực và có tài ngoại giao, chồng được cân nhắc lên làm sếp. Với sự chăm chỉ và nỗ lực hết sức vốn có, anh luôn vượt mức chỉ tiêu mà cơ quan giao cho.

Đồng lương của anh và tôi bắt đầu khấm khá, chúng tôi để dành. Vay mượn thêm, sau 2 năm phấn đấu ở vị trí sếp… anh quyết tâm ra ngoài mở công ty riêng kiếm sống. Từ đây vận thế tiền tài của anh thay đổi. Và vận thế hạnh phúc gia đình chúng tôi cũng dần đi vào ngõ vắng.

1 Ảnh minh họa

Anh trở thành một giám đốc công ty và sự nghiệp lên vù vù, công ty ngày một phát triển, anh đi nhiều hơn, giao lưu nhiều hơn (trong Nam, ngoài Bắc, châu Âu, châu Á). Chỉ 1 vài năm sau, cuộc sống của chúng tôi chuyển thành thượng lưu từ bao giờ cũng không rõ.

Từ đây, anh bắt đầu thay đổi, sống vì anh hơn? Anh vứt đống tiền cho vợ con rồi ngang nhiên sống cho bản thân mình, cho đam mê, cho khát vọng của mình.

Anh bắt đầu ngoại tình trước sự chứng kiến nhiều người nhưng vẫn như chưa hề có chuyện gì xảy ra với mẹ con tôi. Còn nhớ, ngày nghe tin anh có bồ mà sét đánh ngang tai… tôi hồ nghi tất cả sau dần cũng dần hòa mình quên lãng.

Người tình của anh ngang nhiên nhởn nhơ trước mặt chào tôi bằng một thứ giọng điệu đầy chua chát còn tôi vì không muốn mất anh nên phải dịu ngọt.

- Chào em,…. (rồi cười thật dịu)

Sau thời gian giông bão ấy, chúng tôi bắt đầu có những khoảng cách rõ rệt: Ít nói chuyện hơn, qua loa hơn, chồng chẳng về tối bao giờ, tôi và con thường ăn uống nhà hàng hoặc để con ở nhà cho giúp việc và gia sư tôi đi tiệc tùng với bạn bè.

Không chỉ với 1 mà rất nhiều người, tôi đau lòng nhưng mãi cũng thành quen. Mỗi khi buồn tôi lại lao đầu vào may mặc, tiệc tùng, gặp gỡ. Dần dần tôi thấy mình khinh bỉ anh. Nhưng thói quen vợ chồng cùng với đứa con gái bé bỏng nên tôi tôi không lỡ đập tan thứ hạnh phúc giả tạo ấy.

Tôi ăn mặc hở hang hơn, quyến rũ hơn… và tất nhiên để vui với đời, để thị uy thiên hạ, chứ chẳng còn ao ước dành cho anh nữa. Vì dù có ngọt ngào thì tôi biết sau lưng tôi anh cũng đã phản bội rất nhiều.

Tôi quen và bắt đầu cặp kè với một cậu trai trẻ tên D. kém tôi 5 tuổi. Hấp dẫn và đầy nỗ lực, bằng một tình yêu chân thực, thứ mà tôi thấy ở chồng cách đây 10 năm về trước.

Những lần lén lút và mê say, tôi thấy mình được sống trong thứ hạnh phúc của thời xưa cũ. 35 tuổi, tôi lao vào con đường tội lỗi của ngoại tình, tình yêu. Tôi biết mình sai, tôi biết vợ chồng tôi chẳng còn gì để níu giữ nhau nữa. Và tôi yêu D. – thứ tình yêu không bền vững nhưng không đủ can đảm nên chỉ có thể cặp kè.

Nhiều lúc nằm đêm một mình ôm cin, tôi nghĩ, tôi có nên rũ bỏ sạch sành, rũ bỏ chồng, rũ bỏ quá khứ để chạy theo thứ cảm xúc hèn hạ của mình không? Đó cũng là cách tôi giải thoát cho chồng cơ mà.

Hay tôi cứ là vợ anh, anh cứ là chồng của tôi trên danh nghĩa. Chúng tôi vẫn cố tôn trọng nhau ở sự tình nghĩa qua nét mặt bề ngoài, còn mỗi người có một thế giới riêng bên trong.

Lựa chọn nào phù hợp với tôi bây giờ?

Nghĩ về những người bạn tôi như Ly, Hương… chúng không quá giàu sang như tôi nhưng cuộc sống bình yên hạnh phúc, chồng ngoan vợ đảm. Tôi ngồi trên đống tiền mà thấy tủi phận đời mình.

Với tôi, con cái nhất định phải có nhưng việc lấy vợ, kết hôn thì không.

Tôi khẳng định rằng, mình chuẩn men 100% và không hề có biểu hiện của lệch lạc giới tính. Trước đó, thời sinh viên, bản thân cũng trải qua một vài mối tình rồi cũng chẳng đi đến đâu nên bây giờ tôi rất thất vọng hai chữ gọi là “tình yêu”.

Năm nay tôi 27 tuổi, công ăn việc làm ổn định với lương khoảng chục triệu mỗi tháng. Bản thân là trai Hà Nội nên nhiều khi ở cái tuổi này, bạn bè, gia đình, người quen thường lặp đi, lặp lại câu hỏi “có người yêu chưa” hay “bao giờ thì lấy vợ”. Tôi thà chấp nhận sống độc thân hoặc gà trống nuôi con còn hơn là lấy vợ.

Tôi phát chán để trả lời họ nên thường phớt lờ đi khi có ai động chạm tới tình yêu và hôn nhân. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, tôi đã quá sợ đàn bà. Chính vì những ấn tượng không tốt như vậy nên tôi thường tâm sự với cậu bạn thân rằng: “Con cái thì chắc chắn phải có nhưng vợ thì không” và thường bị nó chửi là “ngu”.

Người phụ nữ làm cho tôi bị ám ảnh, trước hết chính là mẹ. Mẹ tôi là một người phụ nữ đẹp, tự chủ về kinh tế, chăm chỉ, đảm đang, không bao giờ biết ăn chơi, nhậu nhẹt hay cờ bạc gì cả,... nhưng mỗi tội bà rất đa tình.

Bố tôi mất sớm, một phần nguyên nhân dẫn tới cái chết của ông là mẹ tôi ngoại tình với người hàng xóm kém bà tới 10 tuổi. Đến lúc ông nhắm mắt chưa được lâu, mẹ tôi để tôi lại cho ông bà nội nuôi, mỗi tháng chu cấp cho tiền học để bà có thể tự do với người tình của mình.

Lúc đó tôi mới lên 10 tuổi, tôi đã lờ mờ hiểu được phần nào câu chuyện bi kịch của gia đình mình. Nhưng đến tận bây giờ, tôi không trách bà vì bố tôi không phải là một người đàn ông tốt. Bố hay đánh mẹ, nghiện rượu nặng, cộng với áp lực từ gia đình chồng cay nghiệt nên mẹ tôi mới bị sa ngã nhanh như thế.

1 Nhưng quá chán phụ nữ, tôi chọn cách sống độc thân...

Đến năm tôi 20 tuổi, ông bà nội tôi mất, mẹ đón tôi về nuôi và học đại học. Năm đó, đúng lúc người tình của mẹ tôi bị bắt do liên quan tới buôn bán ma túy. Và cái án là 15 năm tù giam. Trong lúc người tình của mẹ tôi đang cải tạo trong tù, bà ở nhà cặp kè với không biết bao nhiêu người đàn ông, già trẻ có hết. Thậm chí có người chỉ hơn tôi có 3 tuổi.

Có lần tôi phản đối việc bồ bịch, mẹ tôi còn đưa sẵn tờ giấy từ con để tôi kí vào. Tôi còn nhớ như in những gì mà bà nói: “Tao đẻ mày ra và nuôi mày tới giờ chỉ là trách nhiệm. Nên tao chẳng bao giờ trông mong gì vào con cái. Cái tao cần là một người đàn ông sống cùng tao khi về già”.

Từ câu nói đó, tôi đã quá chán và mặc kệ cho mẹ tôi muốn làm gì thì làm. Rồi sau đó, chưa đầy 1 năm, mẹ tôi phá sản vì ông bồ thân yêu của mẹ cuỗm mất gần 1 tỷ đồng tiền mặt và hàng tá nợ đằng sau.

Đấy chỉ là một phần nguyên nhân tôi bị mắc chứng bệnh “sợ lấy vợ”. Thời sinh viên, tôi cũng có yêu một cô nàng tới 4 năm, nhưng sau đó đổi lại, cô ta yêu một người khác giàu hơn tôi, gia đình cơ cấu hơn tôi. Từ lúc chia tay mối tình đó đến bây giờ, bản thân đã xác định tư tưởng “chẳng yêu ai cho mệt đầu”.

Rồi tiếp theo, tôi có một cô bạn chơi rất thân từ thời cấp 3. Hai đứa chơi thân tới mức ai cũng nghĩ là một cặp. Bản thân hai đứa cũng chỉ thiếu mỗi việc “ngủ” với nhau là chưa làm.

Tuy nhiên, chính vì chơi thân như vậy, tôi mới biết cô bạn của mình là đứa 2 mặt với tình yêu. Cô ta có thể ngủ với người này, nhưng lại nhắn tin yêu đương với người khác để đào mỏ. Thậm chí, có lần tôi còn chứng kiến nó ngồi uống cà phê mà 2 tay 2 điện thoại liên tục để liên hệ với 6 -7 anh người tình. Đỉnh điểm, có thời gian nó yêu một lúc 7 anh, mà anh nào cũng xin chết với nó.

Bây giờ cô ta đã lấy chồng vì lí do “ăn cơm trước kẻng”. Tuy nhiên bản tính khó rời, lúc nào cô bạn tôi có hẹn với trai là lại lấy tôi làm bình phong để che mắt chồng. Anh chồng vẫn khù khờ tưởng vợ mình đoan chính, nhưng ai ngờ đâu.

Đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi, không phải tất cả người phụ nữ nào cũng thế. Tuy nhiên, chắc do số tôi đen đủi nên toàn gặp phải phụ nữ đa tình. Để hiện giờ, tôi gần như mất cảm giác với hôn nhân. Bản thân tôi nghĩ yêu thì được nhưng kết hôn thì khó đấy.

Có nhiều lúc tâm sự với mấy ông bạn, chúng toàn mắng tôi dại. Có đứa phân tích rằng: “Giờ ông phải xem, bây giờ ông mới gần 30, nhưng 20, 30 năm nữa khi ông già rồi, ông mới cảm thấy mình cô độc. Con cái chỉ là một phần, vì ‘con chăm cha không bằng bà chăm ông’, lúc đó hối hận thì cũng muộn”.

Tôi thấy nó cũng có cái lí của nó. Nhưng hiện tại bây giờ, đối với tôi chỉ cần nhắc đến câu lấy vợ là tôi có cảm giác rùng mình.

Các bạn có thể cho tôi lời khuyên được không?

 

Có không ít trường hợp, osin được thuê về để giúp việc cho gia đình, nhưng họ lại khiến cho chủ nhà phải nể sợ đến mức có thể quát mắng cả chủ nhà.

"Chỉ sợ bị osin chửi"

Đó là câu chuyện của chị Thúy Ngà (Thanh Xuân, Hà Nội). Chị Ngà cho biết, người giúp việc cho gia đình chị vốn là một cô giáo dạy toán. Tuy nhiên, khi vừa nghỉ hưu thì gia đình cô gặp phải một biến cố lớn khiến cô mất đi toàn bộ tài sản. Chồng cô còn bỏ đi theo người phụ nữ khác, để lại mình cô với 2 đứa con đang ăn học đại học và một khoản nợ không hề nhỏ.

Chính vì thế, khi được đề nghị, cô đã theo các con lên Hà Nội và đồng ý làm giúp việc cho nhà chị Ngà với giá 6 triệu/tháng.

“Đây là một mức lương không hề thấp, vì thế, đã rất nhiều người đến nhận công việc này, nhưng chỉ sau 1, 2 tháng, mình đã phải cho nghỉ việc vì không thấy hài lòng. Tuy nhiên, đến cô giúp việc lần này thì khác”- chị Ngà kể.

Cô tận tâm, chu đáo và sạch sẽ vô cùng. Trong nhà chị Ngà, công việc mà cô phải làm hàng ngày không hề ít đó là, cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc cho 2 đứa con của chủ không may mắc chứng tự kỷ, chậm nói.

1 Ảnh có tính chất minh họa

"Vậy mà việc nào cô cũng hoàn thành một cách xuất sắc. Từ cơm ngon canh ngọt đến nhà cửa sạch sẽ" - chị Ngà nói.

Trong đó, điều khiến chị Ngà hài lòng nhất đó là, mặc dù đã về hưu nhưng cô vẫn rất tâm huyết với nghề và coi những đứa con của chị Ngà như con cháu của mình.

Cô luôn tìm sách, báo, và các tài liệu trên mạng để dạy dỗ cho các con của chị Ngà. Chính vì thế, mới chỉ ở cùng 1 năm, nhưng đứa con chậm nói của chị Ngà đã biết nói rất nhiều từ. Cậu con trai học lớp 4 của không cần phải đi học thêm như trước nhưng vẫn đoạt danh hiệu học sinh giỏi.

“Cô vẫn chưa hài lòng, cô bảo, năm tới cô sẽ rèn để bé 3 tuổi nhà mình nói được và chơi như những đứa trẻ bình thường, bé học lớp 4 thì sẽ được tham gia các kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố” – chị Ngà kể.

Thế nhưng, bên cạnh những ưu điểm không thể chê thì cô cũng là một người khó tính vô cùng.

Chị Ngà bảo, nhiều khi đi làm về, sơ sót mà không để giầy dép đúng nơi quy định, hoặc bỏ rác lung tung hay trước bữa ăn cho các con ăn kẹo … thì thế nào cô cũng mắng.

“Mà cô mắng xơi xơi, chứ không phải là góp ý nhẹ nhàng đâu. Thậm chí có nhiều cái cô còn cấm đoán 2 vợ chồng. Ví như không bao giờ cô cho phép mình và chồng mình được nói chuyện với con bằng những ngôn từ suồng sã hay cãi nhau trước mặt các con...

Nhưng phải công nhận rằng, những việc cô mắng, cô chửi, hay cô cấm đoán đều là những điều đúng đắn. Chính vì thế, nói không phải ngoa, nhưng thực sự, ở cơ quan mình là sếp, nhưng đi làm về, mình nể và sợ cô lắm. Chỉ sợ bị cô ấy chửi thôi.” – chị Ngà cười nói.

Sợ osin hơn sợ mẹ chồng

Cùng chung “cảnh ngộ” như chị Ngà. Chị Thảo (Hai Bà Trưng, Hà Nội) cũng có một nỗi sợ mỗi khi bước chân về nhà đó là osin... nhíu mày.

Chị Thảo kể, vợ chồng chị sống với bố mẹ chồng, tuy nhiên, bố mẹ chồng chị Thảo đều già yếu nên không thế dọn dẹp và cơm nước cho cả gia đình. Thêm vào đó, nhà chị còn có 2 cậu con trai (lớp 3 và lớp 1). Cả 2 đều học rất kém và bướng bỉnh.

Từ khi cô osin đến, bố mẹ chị Thảo được chăm sóc rất chu đáo, nhà cửa luôn sạch sẽ, 2 đứa con chị Thảo cũng ngoan dần và chịu khó học tập.

Bên cạnh đó, osin còn hướng dẫn cho chị rất nhiều trong việc nữ công gia chánh, nuôi dậy con cái, cũng như cách cư xử trong đời sống gia đình.

Chính vì vậy, chị nể trọng và yêu quý osin lắm. Chị bảo, “Chị coi cô ấy như người thân trong gia đình, có gì chị cũng tâm sự nên cô rất hiểu chị. Vì thế, chỉ cần thấy cô nhíu mày là chị biết mình đã làm sai điều gì đó rồi” – chị Thảo nói.

Sau khi ly dị thì người đàn ông phải đi thuê phòng, vừa phải cầm bảng ăn xin tại trung tâm Little Saigon vừa lái xe chở khách kiếm tiền mỗi khi có khách yêu cầu.

Chung sống không hôn thú là trào lưu chung rất phổ biến hiện nay nhất là ở Mỹ và châu Âu.

Nguyên nhân thuộc về sở thích tự do cá nhân, không muốn bị ràng buộc...nhưng còn một nguyên nhân khác là người ta sợ hệ lụy của những cuộc ly hôn (tinh thần, tài chính, dính vào những vụ kiện tụng ...)

Cụ thể, theo thống kê thì khoảng hơn 90% ly hôn ở Mỹ thuộc dạng “không viện lỗi” (no - fault divorce) hoặc thuận tình ly hôn (divorce by mutual consent), phần còn lại là ly dị tranh chấp (contested divorces).

Nếu ly dị tranh chấp thì rất phiền toái, người trong cuộc phải thuê Luật sư tốn thời gian, tiền bạc.

1 Ly dị ở Mỹ, ngoài nghĩa vụ cung cấp tài chính nuôi con thì người chồng cũ còn có nghĩa vụ chu cấp tài chính cho người vợ cũ cho đến khi nào người vợ cũ có chồng mới hoặc tìm được công ăn, việc làm thì chồng cũ mới hết trách nhiệm.

Ngoài việc rắc rối về pháp lý thì còn phải kể đến sự thiệt hại về tài chính do việc ly hôn gây ra nhất là đối với những người chồng bởi Luật pháp Mỹ ưu tiên bảo vệ trẻ em, phụ nữ trước tiên.

Việc cung cấp nuôi dưỡng con cái sau những cuộc ly hôn (Child support) là nghĩa vụ và luật Mỹ rất nghiêm khắc trong việc này, thậm chí có thể bị ngồi tù nếu lảng tránh, chạy trốn trách nhiệm. Trong việc phân chia tài sản khi ly hôn thì Luật Mỹ cũng nghiêng về bảo vệ những người có tài sản ít hơn hoặc ít có điều kiện để kiếm kế sinh nhai hơn.

Ví dụ trước khi ly dị thì chồng đi làm, vợ không đi làm việc (tức không có thu nhập) mà ở nhà lo quán xuyến nhà cửa, nuôi dạy con cái ... trong trường hợp ly dị, ngoài nghĩa vụ cung cấp tài chính nuôi con thì người chồng cũ còn có nghĩa vụ chu cấp tài chính cho người vợ cũ cho đến khi nào người vợ cũ có chồng mới hoặc tìm được công ăn, việc làm thì chồng cũ mới hết trách nhiệm.

Khoảng cuối tháng Giêng, đầu tháng Hai cả nước Mỹ rúng động bởi vụ 3 tù nhân nguy hiểm (trong đó có 2 người gốc Việt) trốn thoát từ nhà tù và bắt cóc một tài xế lái xe, ép ông ta phải lái xe chở chúng chạy trốn và ăn ở cùng trong vòng 1 tuần.

Người tài xế này sau đó đã lên báo và TV tường thuật lại chuỗi ngày kinh hoàng đó, thậm chí tụi tù vượt ngục có ý định giết ông để bịt đầu mối. Khán giả hồi hộp theo dõi những tình tiết gây cấn không kém gì trong các tác phẩm điện ảnh Hollywood đó nhưng ít người để ý đến một khía cạnh thương tâm khác trong cuộc đời riêng của người tài xế.

Ông đã trên 70 tuổi, người gốc Việt tên là Hoàng Mã Long, qua Mỹ từ năm 1993. Theo lời ông kể, trước đây ông cũng sung túc, có nhà cửa đàng hoàng, sống không đến nỗi chật vật với một vợ và 4 người con. Nhưng sau khi ly dị thì ông phải đi share phòng (tức thuê chung với những người thuê phòng khác), vừa phải cầm bảng ăn xin tại trung tâm Little Saigon vừa lái xe chở khách kiếm tiền mỗi khi có khách yêu cầu. Khi được phóng viên hỏi lý do ly dị thì ông trả lời: “Tôi nghĩ chắc vì lý do tiền bạc, tôi không làm ra tiền nữa”.

Anh bạn tôi ở Boston cũng tâm sự, anh mới từ California (bờ Tây) dọn qua Massachusetts (bờ Đông nước Mỹ), từng có công việc tốt, có nhà, có vợ con.

Nhưng sau khi ly dị vợ thì anh trở thành kẻ trắng tay, như anh nói là “homeless” (vô gia cư), anh bỏ đi thật xa để quên đi nỗi đau. Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao lại có thể thế được thì anh không trả lời trực tiếp mà chỉ phẩy tay rồi nói: “Anh thử ly dị ở Mỹ đi thì biết!".

2 Nhiều trường hợp đang có công việc tốt, có nhà, có vợ con, sau ly dị ông chồng trở thành người vô gia cư, mất việc làm.

Một người đàn ông gốc Việt cỡ trên 60 tuổi khác tôi biết cũng ly dị vợ và cũng phải... "ra đường". Ông đang phải share phòng ở tuy có con cái thành đạt. Ông nói bất đắc dĩ lắm, chịu hết nổi mới phải ly dị dù phải chấp nhận thua thiệt về phần mình.

Tôi quen một anh khác rời Việt Nam sang Mỹ từ nhiều năm nay, hiện anh làm chủ một Công ty du lịch khá nổi tiếng trong cộng đồng Hải ngoại tại Nam California và đã từng một lần ly dị.

Có lần tôi ngỏ ý giới thiệu cho anh một cô bạn xinh đẹp đang ở Việt Nam nhưng khi biết cô ấy là Single Mom (mẹ đơn thân) thì anh lắc đầu. Anh nói: "Tôi đã từng có một đời vợ và gần như là trắng tay sau khi ly dị. Gầy dựng lại mãi mới có cơ ngơi như vậy, giờ để mất lại một lần nữa thì không còn cơ hội để sửa sai, thời gian, tuổi tác không cho phép”.

Tôi hỏi sao chưa gì anh đã tính đến chuyện li dị thì anh trả lời: “Người ta còn trẻ mà chấp nhận lấy mình thì chắc là có sự tính toán gì đấy chứ không hẳn vì tình cảm. Đưa họ qua đây rồi lúc họ đủ lông, đủ cánh thì họ bay mà mình lại còn phải chu cấp - chẳng những cho người mình lấy làm vợ mà còn phải cho cả đứa con riêng của cô ấy nữa. Phải chi mình không có chút tiền thì mình đã không phải suy nghĩ nhiều hay thận trọng như vậy!”

Qua tâm sự của những người mà tôi biết thì lý do ở Mỹ tỷ lệ ly hôn chính thức thấp hơn những nước khác thì chưa hẳn là tại vì các gia đình ở Mỹ sống hạnh phúc hơn. Lý do ngại vướng vào những thủ tục pháp lý phiền toái và sợ những thiệt thòi về tài chính đã khiến không ít những cặp vợ chồng đứng bên bờ đổ vỡ đã “chùn chân” lại trước khi kéo nhau ra Tòa.

Hôm nay về quê chơi, cụ già nhà hàng xóm móm mồm vừa nhìn thấy mình đã hỏi luôn: "Bao giờ lấy chồng cháu? Lấy mau mau cho cụ ăn cỗ với".

Ngày... tháng... năm

Hôm nay về quê chơi, cụ già bị móm nhà hàng xóm vừa nhìn thấy mình đã hỏi luôn: "Bao giờ lấy chồng cháu? Lấy mau mau cho cụ ăn cỗ với". Mình nghĩ bụng: "Răng cụ rụng hết rồi, ăn được gì nữa mà ham". Nhưng rồi mình lại cười tươi, nhẹ nhàng nắm tay cụ, đáp lời: "Dạ! Con đợi răng cụ mọc lại đầy đủ như ngày xưa rồi sẽ cho cụ ăn cỗ ạ!".

Ngày... tháng... năm...

Nay có một anh hẹn hò, rủ mình đi xem phim. Trước khi vào phòng chiếu, anh ấy có ghé quầy mua một cốc Pepsi to. Tưởng anh ấy mua cho mình, ai ngờ, vừa ngồi xuống ghế, phim còn chưa chiếu, đã nghe anh ấy hút Pepsi òng ọc như bò uống nước sông. Lát sau mình khát quá quay sang xin hớp thì anh ta đã uống hết rồi, còn bảo mình: "Em cũng thích uống à? Sao lúc ở quầy không bảo anh mua luôn cả cho!".

Và biết vì uống nhiều nước, hay vì yếu thận, hay vì cả hai, mà cứ ngồi xem được 5 phút là anh đứng dậy đi tè. Hàng ghế khá chật, nên mỗi lần anh chen ra là mỗi lần những người khác trong hàng phải co người, khom chân lại nhường lối cho anh. Thi thoảng có đứa bị anh giẫm vào chân kêu lên oai oái. Phim dài có hơn tiếng nhưng mình đếm thấy anh phải đi tè tới mười mấy lần. Không hiểu anh vào đây để xem phim hay là để đi tè nữa. Bực quá, mình quay sang bảo: "Lần sau anh đi xem phim nhớ mang theo cái bô, tè luôn tại ghế, đầy thì mang đi đổ một lần cho tiện, đỡ làm phiền người xung quanh".

Trong những lúc hiếm hoi anh không đi tè, thì mình cũng không được xem phim một cách thoải mái, bởi phim đang xem là phim kinh dị: cứ mỗi khi đến đoạn rùng rợn là anh lại hét ầm lên, ôm chặt lấy mình. Và không chỉ ôm, mà cái tay anh còn quờ quạng, đụng chạm lung tung cả. Mình gạt tay anh ra, nghiêm mặt nhắc nhở, thì anh lại văn vở: "Xin lỗi! Anh không cố ý! Tại anh có cái tật xấu là mỗi khi sợ hãi thì thường không kiểm soát được chân tay".

1 Chết cười chuyện gái ế hẹn hò (Ảnh minh họa)

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay nhận lời đi chơi với một anh khá đẹp trai chạy con Dream II. Mình vừa ngồi lên xe một cái là anh đã rú ga ầm ĩ điếc tai, rồi anh quay lại hỏi mình: "Em có thích bốc đầu không? Anh bốc cho em xem nhé?". Mình cuống cuồng xua tay: "Thôi! Em không thích đâu! Nếu anh thích, em sẽ cho anh số điện thoại của ông anh em. Anh cứ liên hệ với ông ấy!". Anh ta nghe vậy thì hỏi: "Ông anh em cũng là dân chuyên bốc đầu à?", mình bảo: "Không! Ông anh em chuyên bốc mộ! Anh gọi cho ông ấy, giới thiệu là bạn em, thì kiểu gì cũng được giảm giá!".

Anh này được cái sành điệu và hiểu biết rộng, cứ đi được một đoạn anh ấy lại chỉ tay, bảo: "Kia là shop hàng hiệu đẹp và đắt nhất Hà Nội này! Anh mới mua đồ ở đó tuần trước xong!". Lát sau, anh lại chỉ: "Đó là nhà hàng sang trọng và ngon nhất thủ đô này! Anh mới nhậu ở đó hôm trước xong!". Được tí, anh lại chỉ: "Kia là quán bar chuyên nghiệp và đẳng cấp nhất thành phố này! Anh mới quẩy ở đó tối qua xong!". Mình chỉ im lặng, không nói gì, lát sau, lúc đi qua đoạn Trâu Quỳ, mình đưa tay chỉ, bảo: "Kia là bệnh viện tâm thần to và quy mô nhất miền Bắc này! Chắc anh vừa trốn khỏi đó sáng nay xong hả?".

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay lại một anh hẹn hò, rủ mình đi công viên Thủ Lệ chơi. Anh này người gày gò, tay chân dài loèo khoèo, tóc tai lòa xòa, da lại đen nhẻm, người hôi hám (chắc vì lười tắm). Thế nên khi anh ấy sán gần lại chỗ cái chuồng khỉ, mấy con khỉ con cứ hú hét, gào thét loạn cả lên vì tưởng được gặp lại anh em đã thất lạc bao năm. Mà không chỉ lũ khỉ bị nhầm thôi đâu, mấy anh bảo vệ của công viên cũng nhầm, vì mình thấy họ xông tới, túm lấy anh ấy, rồi mở cửa chuồng khỉ định tống anh vào. Anh cuống cuồng giải thích, lôi chứng minh thư ra, khi đó, bảo vệ mới tin và thả cho anh đi.

Chán xem khỉ, anh rủ mình đi đạp vịt. Lúc đạp ra tới giữa hồ, thấy mặt anh tái mét, mình hỏi sao vậy, anh bảo anh bị say sóng. Rồi vừa nói dứt lời, anh nôn luôn một bãi to tướng vào đúng cái váy mới mua trắng tinh của mình, đoạn giao giữa 2 đùi. Mình gột rửa một hồi, nhưng cái chỗ đó trên váy vẫn hằn lên một mảng ẩm ướt, loang lổ. Nhìn thế, khó mà trách người ta hiểu lầm. Trông cái mặt anh lúc đó, mình vừa thương vừa bực. Mình cũng chả còn hứng thú đâu mà đạp vịt nữa, chỉ muốn đạp cho anh một phát để anh lộn cổ xuống hồ cho xong.

Ngày... tháng... năm...

Mình đang rất hồi hộp vì tối mai mình có cuộc hẹn với một anh mà theo mình thấy là khá ổn: anh ăn mặc rất lịch lãm, áo vest, giầy Tây, cặp số luôn xách trên tay; lương tháng anh rất cao, như lời anh nói là khoảng hơn 3 tỉ, nhưng anh lại sống rất bình dị, vẫn thuê phòng trọ, vẫn ăn mì, vẫn đi xe buýt. Hi vọng, anh sẽ là hoàng tử trong mơ mà bấy lâu nay mình vẫn đợi chờ...

Thì ra cô vợ hoàn hảo mà tôi nghĩ không phải là người đàn bà trong sáng gì. Em đã từng cướp chồng người khác, cặp kè với đàn ông có vợ, khổ tâm hơn là đã phá thai vài lần.

Trước khi cưới vợ, tôi luôn tự hào về người vợ của mình và cảm thấy vô cùng may mắn khi cuối cùng cũng lấy được em. Mất bao nhiêu thời gian chinh phục em, có những lúc tuyệt vọng và buồn vô cùng, nhưng cuối cùng, tôi vẫn tiến tới hôn nhân với em, vợ hiện tại của tôi.

Chỉ là, sau khi kết hôn, có những chuyện về em mà chính tôi cũng không ngờ tới. Cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi chiều chuộng em, yêu thương quan tâm em hết mực vì nghĩ đó là may mắn của bản thân mình. Hàng xóm ai cũng khen tôi tốt số nên lấy được người vợ vừa xinh đẹp, ngoan ngoãn lại giỏi nấu ăn. Tài nấu ăn của thì thuộc hàng xuất chúng. Mẹ tôi là người rất kén chọn món ăn, thế mà bà cũng phải gật đầu tấm tắc.

Gia đình tôi vui vì tôi cưới được một cô vợ xinh đẹp, dịu hiền lại hết mực ngoan ngoãn với bố mẹ chồng. Họ càng yêu quý em, tôi càng tự hào và cảm thấy mình quá là may mắn khi có được em…

1 Ảnh minh họa

Rồi một ngày nọ, tôi thấy một người đàn bà đến tận nhà, làm um lên. Đang đôi co với em, bà ta vứt một nắm ảnh vào mặt tôi và bảo. ‘Đây, xem đi, cô vợ của anh cướp chồng tôi, cặp kè với chồng tôi suốt mấy năm trời, ăn đủ của ông ta rồi, thế mà bây giờ ông ta còn bảo muốn li dị với tôi vì yêu cô ta. Nếu không có người đàn bà này xen vào thì tôi đã không phải mất chồng, vợ chồng tôi cũng không ghét bỏ nhau. Loại vợ như này thì anh cưới về làm gì, cho không còn không ai thèm. Anh xem cô ta phá thai mấy lần rồi. Cẩn thận con trong bụng cô ta không phải con anh đâu’.

Nói rồi, người đàn bà đó quay đi, còn tôi chết lặng với đống ảnh thân mật của em và một người đàn ông lạ mặt. Em đứng đó không nói được thành lời, nước mắt trào ra và quỳ xuống van xin tôi tha thứ. Em bảo, đó chỉ là quá khứ, em đã quên đi và muốn sống trọn tình với tôi, chỉ mong tôi hiểu cho em, thương em. Em sẽ không bao giờ đi vào con đường sai lầm này nữa. Em sẽ sửa sai, sẽ làm tất cả để gia đình hạnh phúc.

Chỉ tội, hàng xóm, bố mẹ tôi, tất cả những người xung quanh sau khi nghe tiếng la hét đã ra xem và chứng kiến tất cả. Em ngồi đó, bộ dạng hiền hậu ngày nào không còn nữa, sự hoàn hảo của người vợ không còn nữa, chỉ là người đàn bà đã cướp chồng người ta. Tôi có thể tha thứ cho em nhưng còn bao nhiêu ánh mắt kia nhìn vào thì sao? Đàn ông như tôi sẽ nhục nhã lắm.

Vả lại, cứ nhắm mắt lại là tôi lại bị ám ảnh bởi những bức ảnh người ta ném vào mặt tôi và lời thú tội của em. Thì ra, cô vợ hoàn hảo mà tôi nghĩ không phải là người đàn bà trong sáng gì. Em đã từng cướp chồng người khác, cặp kè với đàn ông có vợ, khổ tâm hơn là đã phá thai vài lần.

Tôi gần như suy sụp, không biết nên làm gì đây trong tình huống này. Bước tiếp hay dừng lại, khổ cho người đàn ông như tôi quá. Tưởng hạnh phúc, ai ngờ…

Chắc chắn nếu giờ tôi bỏ cô ấy, mọi người sẽ nguyền rủa tôi là kẻ khốn nạn, sống thử với nhau bao lâu mà giờ phụ bạc. Nhưng mấy ai biết được rằng, tôi và em, không biết ai tàn nhẫn hơn ai.

Tốt nghiệp đại học ra trường đi làm được khoảng 4 tháng thì chúng tôi dọn đến sống thử với nhau. Lúc đó, chúng tôi yêu nhau cũng được hơn 2 năm rồi. Cả hai chúng tôi đều không phải mối tình đầu của nhau nhưng hai đứa thấy hợp nhiều điều nên xác định sẽ đi đến hôn nhân. Tôi không phải gã đàn ông đểu cáng, ăn nằm với con gái người ta mà giũ bỏ trách nhiệm.

Thực ra, chúng tôi có thể cưới rồi sống với nhau đường đường chính chính bởi vì công việc của cả hai cũng tạm ổn. Nhưng cô ấy muốn có nhà cửa ổn định mới cưới, cô ấy muốn cả hai đứa phấn đấu cho sự nghiệp rồi tính tới việc lập gia đình. Bạn gái tôi nói, dù gì, chuyện có chồng, có vợ rồi, trong công việc cũng khó phát huy hơn. Tôi tôn trọng quyết định của cô ấy. Tôi cũng đã từng nói, bất cứ khi nào cô ấy thấy thích hợp, chúng tôi sẽ cưới ngay. Tôi biết con gái có thì, không thể trì hoãn mãi được, nhưng cũng không muốn cản trở sự nghiệp của cô ấy nên mới chiều theo ý.

Chúng tôi sống với nhau tới giờ đã hơn 4 năm. Nhìn chung, cuộc sống cũng như vợ chồng thật, có lúc vui, lúc buồn, lúc giận hờn cãi vã. Bố mẹ tôi giục cuới lâu rồi bởi vì thấy chúng tôi quen nhau thời gian không phải ít. Tuy nhiên, lần nào đề nghị cô ấy cũng bảo: “Đợi em thêm một chút”. Dần dần, tôi có cảm giác mình “thèm” cưới vợ hơn là cô ấy mong ngóng lấy chồng.

1

Bạn gái tôi là mẫu phụ nữ hiện đại, sành sỏi và giỏi giang. Cô ấy rất được việc nên ở công ty sếp trọng dụng nhiều lắm. Tôi mừng khi thấy vợ tương lai có chí tiến thủ như vậy. Giờ chúng tôi cũng tích cóp đủ tiền để mua nhà. Tôi thật lòng muốn cưới để danh chính ngôn thuận là vợ chồng. Hơn nữa chúng tôi cũng đều cứng tuổi rồi, đã tới lúc nghĩ tới “gia đình và những đứa trẻ”.

Thế rồi tôi phát hiện ra cái sự thật tồi tệ đó. Trong suốt thời gian sinh sống, tôi từng giao kèo rằng nếu cô ấy muốn hoặc nếu có thai thì chúng tôi sẽ cưới ngay lập tức. Điều tôi ngạc nhiên là chúng tôi không kế hoạch vậy mà cô ấy mãi không có bầu. Nhiều lúc tôi muốn hỏi nhưng sợ cô ấy buồn nên cũng để thuận theo tự nhiên. Nhưng cho tới vừa rồi tôi mới biết, cô ấy… đã tự ý đi bỏ thai 2 lần!

Tôi chết lặng người. Tôi không tin nổi cô ấy lại sống tàn nhẫn và độc ác như vậy. Chúng tôi yêu nhau, sống với nhau như vợ chồng, kinh tế cũng không phải đến nỗi nghèo khổ gì, vậy sao cô ấy nỡ cướp đi mạng sống của chính con mình như vậy. Tôi tra khảo thì cô ấy khóc. Cô ấy nói rằng nếu để cái thai lại chắc chắn tôi sẽ bắt cưới, mà lúc đó sự nghiệp của cô ấy đang dở dang.

Tôi thất vọng tràn trề về người đàn bà sống bên mình hơn 4 năm qua. Bây giờ thì không phải cô ấy sợ cưới mà chính tôi sợ. Tôi sợ sự tàn nhẫn và máu lạnh của người đàn bà đó. Tôi thấy cô ấy không đáng để làm vợ, làm mẹ. Nhưng nếu bỏ rơi cô ấy lúc nào, có phải tôi cũng tàn nhẫn quá không?

Tôi yêu anh, nhưng còn chồng sắp cưới và gia đình tôi nữa, tôi thật sự không biết nên làm như nào cho phải bây giờ nữa.

Tôi năm nay 25 tuổi, hiện đang công tác trong ngành bảo hiểm. Tôi đã có người yêu, nói đúng hơn là chồng sắp cưới, theo dự định, cuối năm nay chúng tôi sẽ tổ chức. Hai bên gia đình đã đi lại và coi chúng tôi đều như con cháu trong nhà.

Tôi là người sống nội tâm, ít nói, ngày trước thuở sinh viên tôi cũng từng yêu một người, nhưng anh ta phản bội tôi, trong thời gian yêu tôi vẫn qua lại với nhiều người khác. Sau khi phát hiện ta tôi đã đề nghị chia tay. Cũng từ đó tôi không yêu thêm ai nữa. Tận năm 24 tuổi, tôi chấp nhận quen Hoàng – chồng sắp cưới của tôi bây giờ qua mai mối của chị gái tôi.

1 Ảnh minh họa

Thú thực, nhiều khi tôi cũng không rõ Hoàng có thực sự yêu tôi không nữa. Bởi tính Hoàng rất lạnh lùng, khô khan, gần một năm tìm hiểu, quen biết, anh tuyệt đối chưa có một cử chỉ lãng mạn nào dành cho tôi, cũng chưa từng đưa đón tôi, chưa từng tặng cho tôi một món quà nào. Chúng tôi có vẻ đều đồng ý kết hôn vì hợp hơn vì yêu. Bởi lẽ thế, tình cảm giữa hai đứa cực kỳ phẳng lặng.

Công ty tôi có thêm nhân sự mới, là sếp mới điều từ trên Tổng về. Làm việc chung hơn một tháng, tôi cảm thấy sếp rất chú ý đến tôi. Anh hơn tôi 5 tuổi, trẻ trung, giỏi giang, ấm áp, tôi biết xung quanh sếp chẳng thiếu người tán dương theo đuổi. Nhưng không hiểu vì sao anh lại chú ý đến tôi. Tôi cũng khéo léo nói cho sếp biết, mình sắp lập gia đình để anh đừng bận tâm đến tôi nữa, nhưng dường như đấy chẳng là gì so với quyết tâm của sếp.

Rồi tôi bị cuốn theo cảm xúc của anh, mỗi ngày nhận những cử chỉ ân cần của anh, thỉnh thoảng bắt gặp cái nháy mắt, nụ cười “chết người” của anh khiến tôi rung động rất lâu, con tim khô khan của tôi bỗng trở nên mềm yếu hơn bao giờ hết. Tôi thấy mình lạc điệu, bồi hồi, tôi nhớ và nghĩ đến anh nhiều vô kể.

Nhưng cũng lúc này, tôi bị dày vò bởi hoàn cảnh. Tôi sắp lấy chồng, đó là điều không gì thay đổi được. Sếp nói với tôi, mong tôi hãy nghĩ lại, anh có thể từ bỏ công việc này, vì tôi mà tìm việc khác, để tránh cho tôi dị nghị. Rồi chúng tôi sẽ cùng nhau bắt đầu một cuộc sống khác tươi đẹp hơn.

Những lời anh nói khiến cho tôi vô cùng đau khổ và khó nghĩ. Tôi chẳng biết nên làm sao nữa, tôi thực sự yêu anh rồi, nhưng còn Hoàng – tôi phải làm sao với anh, và cả gia đình tôi nữa, nếu tôi từ hôn, bố mẹ tôi liệu có chấp nhận nổi không? Sao tôi lại bị đẩy vào hoàn cảnh éo le này chứ, giá mà tôi không gặp anh thì đâu nên nỗi?

Gần như ngày nào tôi cũng muốn được ngoại tình. Tôi muốn có một người phụ nữ khác, muốn cô ấy phải chịu những cảm giác mà tôi đang trải qua.

Lúc tôi viết những dòng tâm sự này là lúc tâm trạng tôi rối như tơ vò. Tôi hoảng loạn, trằn trọc và cào xé chính mình trong những đêm mất ngủ.

Tôi và vợ lấy nhau đã được 6 năm, có một bé gái 4 tuổi. Cả tôi và cô ấy đều làm việc trong cùng một công ty truyền thông. Tôi làm IT còn cô ấy phụ trách đối ngoại.

Lúc vợ mang bầu, tôi được một công ty mời sang Singapore làm việc với mức lương và chế độ đãi ngộ vô cùng hậu hĩnh. Tôi đã bàn bạc với vợ và gia đình cũng như thương lượng được với bên phía công ty Singapore gia hạn thêm thời gian đến khi con tôi ra đời và được 6 tháng thì tôi sẽ lập tức thuyên chuyển sang bên họ. Cuối cùng thì tôi cũng được toại nguyện.

Con gái tròn 6 tháng, tôi sang Sing một mình theo lời động viên của vợ. Và cứ 3 tháng một lần, vợ con lại bay sang thăm tôi. Tôi và vợ vẫn yêu thương, quan tâm lẫn nhau. Công việc cũng khá suôn sẻ dù chỉ mới ở bước khởi đầu nên tôi rất lạc quan về tương lai. Tôi cứ tưởng mình sẽ ở mãi trong cuộc sống an nhiên và hạnh phúc như thế.

1 Tôi vờ như quên, tôi vờ như yêu thương đắm đuối… (ảnh minh họa)

Và rồi…

Sinh nhật vợ, tôi mua tặng cô ấy điện thoại và laptop. Vốn là dân công nghệ, tôi sử dụng các phần mềm tiện ích giúp cô ấy có thể “đồng bộ hoá” các thiết bị với nhau, nhằm giúp cô ấy những lúc không mang máy tính bên người nhưng với điện thoại thì cô ấy vẫn có thể làm các chức năng tương tự như khi sử dụng máy tính. Mọi chuyện vỡ lở từ đây.

Tôi xin nói lại rằng, tôi yêu và tin tưởng vợ, việc tôi cài đặt máy tính và điện thoại cho vợ không ngoài mục đích tiện ích cho cô ấy, không hề bao hàm ý kiểm tra hay theo dõi gì vợ cả. Đến một lần, vô tình tôi có việc cần sử dụng đến máy tính, tôi hỏi mượn máy tính của vợ. Và gần như tôi ngã ngửa ra vì sốc.

Hoá ra, bấy lâu nay, vợ tôi đang hẹn hò với một cậu trai trẻ, kém vợ tôi 1 tuổi (kém tôi tận 4 tuổi). Mối quan hệ của họ bắt đầu từ sau khi vợ tôi sinh con được 4 tháng, lúc ấy tôi vẫn đang ở Việt Nam. Họ đã đi chơi với nhau, đi ăn, đi xem phim và cả đi du lịch nước ngoài với nhau. Mà sau này tôi mới biết cô ấy nỡ bỏ con ở nhà, thoải mái đi chơi với nhân tình khi tôi vừa sang Sing được 2 tháng và khi con gái tôi mới chỉ 8 tháng tuổi.

Trời ơi! Tôi đã làm gì sai? Tôi là một anh chồng bạc nhược, vũ phu, gia trưởng, nghèo hèn chăng? Hay tôi chỉ chăm chăm chăm sóc, làm việc vì vợ, vì con? Hàng trăm câu hỏi cuốn lấy tôi. Trái tim tôi uất nghẹn, đau đớn tột cùng. Tôi vội vàng tắt máy tính, lấy cớ sếp gọi gấp lên công ty.

Tôi đã lao ra khỏi nhà, tôi không dám lái xe, tôi lên taxi đi mãi, đi mãi… tận đến khi có thể trấn tĩnh lại để suy nghĩ.

Bây giờ con gái tôi 4 tuổi, vậy là họ đã có quan hệ với nhau hơn 3 năm nay. Hơn 3 năm, tôi ở xứ người, chú tâm vào công việc để mong cho vợ con một cuộc sống an nhàn hơn, sung sướng hơn. Chưa một lần tôi mảy may để ý đến người khác, chưa 1 lần tôi nói dối cô ấy.. Vậy mà tại sao vợ tôi nỡ đối xử với tôi như thế?

Kỳ thực tôi cũng chẳng thể hiểu nổi vợ là người thế nào, ẩn sau gương mặt luôn tươi cười với tôi là những gì đây? Sao cô ấy lại có thể làm được những điều ghê sợ như thế? Cô ấy vẫn yêu tôi theo mọi nghĩa, chỉ riêng chuyện tình dục là không còn như xưa. Nhiều khi vợ chồng gần gũi nhưng cô ấy không chút thoải mái khi tôi động vào người. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ chắc là do cơ địa thay đổi sau khi sinh nên cũng không dám đòi hỏi gì nhiều… Hơn 3 năm nay, tôi một lòng toàn tâm toàn ý với cô ấy.

Nhưng tại sao cô ấy vẫn có thể vừa yêu thương chồng con, vừa đi hẹn hò với một người khác như vậy? Tôi không dám tin nữa. Tôi ngã gục hoàn toàn và không biết mình nên làm gì nữa..

3 tháng vừa qua là quãng thời gian “sống dở chết dở” với chính mình. Tôi quyết định sẽ nói với cô ấy biết là tôi đã biết chuyện dan díu của hai người. Tôi nói với cô ấy rằng những tin nhắn, email của cô ấy và người kia luôn ám ảnh tôi. Những lời ve vãn của hai người “Anh hãy gửi những hình ảnh nóng bỏng của anh cho em xem đi”; “ Anh ko muốn gặp em nữa à? Anh ko còn yêu em à?”… khiến tôi như phát điên.

Cô ấy xin tôi tha thứ và nói với tôi rằng mối quan hệ đó đã chấm dứt. Tôi cũng biết điều này vì trước đó đã đọc được email của người kia, anh ta ko muốn gặp vợ tôi nữa. Cô ấy nhận mình sai và muốn chúng tôi làm lại từ đầu.

Tôi không tự nhận mình là người hiền lành, nhưng thật sự tôi bất lực, tôi không biết làm gì nữa cả. Tôi chỉ biết im lặng trước những lời giải thích và cầu xin của vợ vì tôi đã quá đau rồi.

Trong thâm tâm, tôi rất muốn làm mọi chuyện cho ra nhẽ, phải nói hết, nói hết cho hả những căm phẫn trong tôi. Tôi muốn ly hôn vì không chịu nổi bộ mặt gian dối nói cười của cô ấy. Nhưng khi nhìn con gái, tôi lại thấy lòng chùng xuống.

Vợ chồng tôi vẫn ở với nhau. Tôi cố gắng để cho mọi việc yên ắng trở lại, vẫn cố nói cười, vẫn đi làm và về nhà với mẹ con cô ấy. Cô ấy cũng vậy, vẫn chăm sóc tôi và con, vẫn nói yêu tôi ngọt ngào lắm.

Nhưng tôi biết tận sâu trong tôi là sự khinh thường, là sự căm giận, dù rằng tôi thể hiện bên ngoài khác hẳn. Tôi vờ như quên, tôi vờ như yêu thương đắm đuối… Tôi sợ nếu tôi ly hôn, con tôi sẽ mất bố hoặc mẹ. Nhưng tôi còn ghê sợ khuôn mặt của cô ấy hơn.

Hằng đêm, tôi không ngủ được. Tôi ngoảnh sang nhìn vợ mà uất nghẹn trong tim. Tôi lại im lặng dậy ra ngoài ban công đứng. Tôi thấy căn phòng tôi, hay bất cứ chỗ nào có sự hiện diện của cô ấy đều rất ngột ngạt.

Và gần như ngày nào tôi cũng muốn được ngoại tình . Tôi muốn có một người phụ nữ khác, muốn cô ấy phải chịu những cảm giác mà tôi đang trải qua.

Bây giờ, tôi nên làm thế nào với chính mình đây?

Có bầu khi còn quá trẻ, chưa có chuẩn bị gì cho tương lai, lại không có công việc, tôi đành để con cho một người cô nuôi với suy nghĩ, cho cô luôn đứa con ấy.

Ngày đó, tôi nào nghĩ được nhiều. Có thương con, có tình cảm mẹ con đó, không phải là người đàn bà vô trách nhiệm nhưng có con rồi, tôi phải làm thế nào. Tôi đâu dám nói với bố mẹ tôi chuyện mình mang bầu, có con. Nếu vậy, mẹ tôi chắc chết mất!

Yêu một người đàn ông và tin vào tình yêu của anh ta, để rồi khi trót dại trao thân, tôi đã hối không kịp vì tin mình mang bầu. Cứ chần chừ mãi, sợ chuyện đi phá thai nên tôi cứ cố giữ lại. Và khi cái thai đã lớn, không thể can thiệp được nữa, tôi đành chấp nhận giữ con, sinh con ra, giấu giếm bố mẹ, suốt mấy tháng cuối không về quê. Trước đó, tôi hay mặc đồ rộng nên bố mẹ cũng không biết chuyện con gái mang bầu. Vả lại, tôi vốn được bố mẹ tin tưởng nên chẳng hoài nghi gì chuyện đó.

Cho đến một ngày, tôi sinh con, chuyện đã nhiều người biết, chỉ bố mẹ tôi không biết. Tôi phải xin nghỉ học một thời gian với lí do có bệnh và mang con cho người cô chăm sóc, trông nom. Yên tâm gửi con cho người cô của mình, tôi lại quay lại học tập tiếp. Nhưng suốt những ngày tháng đó, tôi sống trong đau khổ, mệt mỏi và đầy cảm giác tội lỗi.

Bảo lưu kết quả học tập chỉ có tôi mới dám làm. Bố mẹ cũng nào biết con học mấy năm, chỉ khi nào con ra trường mà thông báo thì bố mẹ mới hay thôi. Sinh con xong, bây giờ tôi lại quay lại cuộc sống sinh viên. Nỗi nhớ con cứ cồn cào trong lòng tôi nhưng đã quyết bỏ con lại, dứt áo ra đi thì không được lưu luyến. Tôi cố gắng biến mình thành người con gái chứ không phải là người đàn bà đã một đứa con.

1

Tôi tìm hiểu nhiều người và cũng được nhiều người để ý. Đúng là ‘gái một con trông mòn con mắt’. Tôi không ngờ, hình ảnh của tôi trong mắt các chàng trai lại cuốn hút đến vậy. Có dịp nào được nghỉ nhiều, tôi đều vào thăm con, nhưng không dám gọi con và không dám xưng mẹ. Tôi coi như mình cho đi đứa con này và chỉ nhận con là con nuôi của tôi mà thôi.

Sự ích kỉ của bản thân khiến tôi làm như vậy. Tôi bất chấp sau này có ra sao nhưng sẽ nghĩ cho tương lai của mình. Tôi muốn còn lấy chồng, còn lập gia đình. Tôi còn trẻ, cũng không dám chắc có thể tự nuôi con, lo cho bản thân mình còn không xong nói gì chuyện đó. Nên cho con đi là điều đúng đắn, cũng giúp con có cuộc sống tốt hơn là ở bên cạnh người mẹ như tôi.

Rồi tôi đã yêu một người đàn ông, đó là người mang lại cho tôi cuộc sống hạnh phúc, yên tâm. Khi ở bên cạnh người đó, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cảm giác vu vẻ, sung sướng khi ở cạnh anh. Anh yêu tôi, lúc nào cũng cho tôi đầy ắp tiến cười. Anh bảo tôi sau này dù có thế nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh tôi, lo cho tôi. Anh nhất định sẽ cưới tôi làm vợ.

Vì quá yêu anh và vì cũng tin tưởng anh sẽ mang lại cho mình cuộc sống hạnh phúc, tôi đã trao trọn tấm thân mình. Tôi đã sợ rằng sau này mình khó lấy chồng nên khi tìm được người đàn ông yêu mình nhiều như thế, làm sao tôi không hạnh phúc được chứ?

Chúng tôi cưới nhau sau hơn 1 năm yêu, chỉ bấy nhiêu thời gian cũng đủ để cảm nhận tình cảm của anh dành cho tôi. Nhưng, không hiểu sao, hơn 2 năm trời chúng tôi không thể có con vì chuyện sinh con cũng khó khăn. Nhưng mà bản thân tôi cảm thấy lo lắng vô cùng. Mỗi ngày tôi đều nhớ tới con của mình và càng nghĩ tôi càng nhớ quay quắt. Tôi thương con mình, hối hận vì bỏ con và tôi luôn nghĩ, chuyện ngày hôm nay có thể là do tôi bị quả báo, đã lén lút mang bầu lại còn giấu chuyện này với người yêu, lại còn mang con cho người khác. Có phải ông trời đang trừng phạt tôi?

Tôi đau khổ, có lần cũng lén về thăm con nhưng chỉ thế thôi rồi lại ngậm ngùi ra đi, không làm được gì cả. Tôi đang có một người chồng yêu thương mình, có được người đàn ông như vậy phải giữ gìn, trân trọng. Chứ nếu tôi nói chuyện có con riêng thì không biết phải làm sao, anh sẽ bỏ rơi tôi đi mất. Lúc này, tôi sẽ mất cả chì lẫn chài.

Giờ lòng đau như cắt nhưng không dám nhận con, lại mong có con biết bao. Càng như vậy càng hối hận vô cùng. Tôi đau lòng lắm, vừa cảm giác áy náy với chồng vừa cảm thấy thương con. Bây giờ phải làm sao đây, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nếu như có thể có con thì may ra nỗi đau còn vơi bớt, đằng này… Có phải tôi là người mẹ thật bạc tình không? Ông trời đã trừng phạt tôi thật rồi… Có con mà không dám nhận nhưng nhận rồi thì lại sợ mất chồng.

Thứ Hai, 28 tháng 3, 2016

Tôi nén nỗi đau nhìn anh đi lấy vợ sau 3 năm mặn nồng. Vậy mà anh quay về, nói yêu tôi, để con tim tôi lại rối bời. Tôi không muốn có tội với một người đàn bà khác!

Tôi đã từng hi vọng rất nhiều vào cuộc tình này. Anh là người đàn ông tốt, anh yêu tôi và chúng tôi rất hợp nhau. Hai đứa đã gắn bó với nhau cũng hơn 3 năm rồi … Vậy mà cuối cùng, vì gia đình, anh phụ tình tôi. Tôi cũng chẳng biết phải làm gì, trách anh cũng không được bởi vì chính bản thân tôi cũng không muốn vào làm dâu một gia đình coi thường mình.

Khi bắt đầu yêu nhau, tôi không biết gia đình, thân thế của anh giàu có cỡ nào. Chúng tôi chỉ đơn thuần thấy hợp nhau về tính cách thì yêu. Hơn 3 năm gắn bó, tình cảm giữa chúng tôi chẳng khác nào vợ chồng. Những gì quý giá nhất của đời con gái tôi cũng trao cho anh… Yêu anh, tôi hoàn toàn không toan tính thiệt hơn. Những năm tháng đó, tôi không lợi dụng, cũng chẳng được tiền bạc nào từ anh.

1 Lẽ ra tôi nên chiến đấu ngay từ đầu, nhưng tôi bỏ cuộc. Giờ thì tôi lại phải chấp nhận một thứ tình yêu rơi vãi và không danh phận… (Ảnh minh họa)

Vậy mà…

Trong mắt gia đình anh, tôi là đứa con gái lợi dụng, bám lấy anh vì nhà anh giàu có. Khi theo anh về ra mắt, tôi đã choáng váng vì thái độ coi thường mà bố mẹ anh dành cho mình. Tôi đau khổ và cảm thấy tủi hổ vô cùng. Tất nhiên, gia đình anh không đời nào chấp nhận một đứa con gái bình thường như tôi về làm dâu.

Tôi chia tay!

Không phải vì tôi sợ mà vì tôi cảm thấy mình bị coi thường, cảm thấy anh không dám bảo vệ tôi, bảo vệ tình yêu này. Tôi thấy anh hèn nhát, kém cỏi… Tôi không hối tiếc vì đã yêu anh nhưng tôi hận vì anh đã giam hãm tuổi xuân của tôi suốt ngần ấy năm trời nhưng khi vừa bị ngăn cản đã hèn hạ, sợ hãi.

Tôi cố gắng bình thản, coi như không nhưng trong lòng tôi đau lắm. Thử hỏi có người đàn bà nào dành cả tuổi xuân, trinh tiết và mơ ước của mình cho một người đàn ông rồi bị phụ bạc mà không đau? Tôi đã cố gắng quên anh ta đi… Nhưng rồi anh ta lại tìm đến tôi, khóc lóc và nói yêu…

Anh sắp lấy vợ, tất nhiên là cô gái môn đăng hậu đối theo ý gia đình anh. Gần tới ngày cưới, hôm nào anh cũng tới tìm tôi. Mủi lòng, vì còn yêu thế nên tôi lại bên anh và biến mình trở thành người có lỗi với cô gái kia. Thứ tình yêu bị ngăn cấm lại bùng cháy lên dữ dội. Vậy là tôi và anh lại lén lút bên nhau.

Chỉ còn khoảng hơn tháng nữa anh chính thức lấy vợ và giờ tôi với anh vẫn là một thứ tình cảm không dứt ra được. Tôi giận bản thân mình nhưng lại không thoát ra được. Anh năn nỉ xin tôi đừng chia tay, anh muốn tôi làm người tình của anh…

Tôi phải làm gì đây? Lẽ ra tôi nên chiến đấu ngay từ đầu, nhưng tôi bỏ cuộc. Giờ thì tôi lại phải chấp nhận một thứ tình yêu rơi vãi và không danh phận…

Bài đăng phổ biến

Được tạo bởi Blogger.

Danh mục bài viết

SEARCH