Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2016

Sinh con ra không nuôi dạy con nên người là lỗi tại cha mẹ. Nhưng nuôi lớn rồi con đuổi mẹ ra đường ở thì lỗi tại ai? Có lẽ kiếp trước tôi ăn ở không tốt nên kiếp này mới sinh ra thằng con nghịch tử.

Lấy chồng được gần 6 năm, chạy chữa tứ phương tôi mới có thai. Sau khi sinh được cậu con trai quý tử hơn 2 tháng thì chồng tôi gặp nạn qua đời. Một tay tôi chèo chống nuôi con. Ngày chồng qua đời tôi không thiết tha gì cuộc sống, nhưng vì thương đứa con còn quá nhỏ nên phải gắng gượng sống, sống không chỉ vì bản thân mà vì cậu con trai tôi quý hơn sinh mạng.

Trước khi ra đi chồng tôi chỉ để lại cho tôi căn nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm. Khi đó tôi còn trẻ, chưa bước qua ngưỡng tuổi 30. Tôi thuê một cửa hàng nhỏ đầu ngõ mở quán ăn, mệt nhọc, cực khổ bao nhiêu cũng không sợ, chỉ cần nghĩ đến con là quên hết nhọc nhằn. Hàng ngày phải thức khuya, dậy sớm làm việc, lại không được kiêng cữ như bao người phụ nữ khác nên trông tôi già hơn tuổi. Thế rồi, "trời sinh voi ắt sinh cỏ", nhìn con trai lớn lên từng ngày tôi hạnh phúc vô cùng. Ai cũng nói tôi chiều con quá lớn lên nó sinh hư. Nhưng nhà chỉ có một mẹ, một con không chiều nó thì biết chiều ai?

Có lẽ vì thiếu thốn tình cảm của bố nên tính nết thằng bé ngày càng ương bướng, không sợ trời sợ đất gì hết. Hễ ra ngoài là gây lộn, ở trường không lo học chỉ lo đánh nhau. Nhiều lần tôi phải muối mặt lên gặp thầy cô. 22 tuổi nhưng nó không làm được việc gì ra hồn ngoài đánh lộn, chơi bời với tụi bạn lưu manh, suốt ngày chỉ biết trêu ghẹo con gái nhà người ta, học hành không đến nơi đến chốn, lêu lổng suốt ngày… Nhìn con như vậy tôi đau lòng mà không thể làm gì, mắng, đánh cũng không ăn thua. Giờ nó lớn tôi quản không được.

m Nhiều người khuyên tôi: "Cứ lấy vợ về là nó hết lêu lổng ngay". Nên tôi đành đánh liều nhờ mai mối. Ảnh minh họa.
Tôi không cần con dâu phải học hành tử tế, xinh đẹp cao sang gì, bởi tôi biết nhà mình cũng chẳng bằng ai, chỉ cần con dâu tốt là được. Phải thúc ép mãi nó mới chịu đi xem mặt. Cô gái không quá xinh, là gái dân tộc nhưng ra thành phố làm thuê đã lâu, gia đình khó khăn, nhanh nhẹn, sắc sảo. Tôi quyết định lấy vợ cho con trai. Thằng bé đồng ý lấy vợ, nhưng nhất quyết không tổ chức đám cưới, chỉ đi đăng ký kết hôn rồi về ở với nhau.

Ngỡ tưởng có vợ rồi con sẽ thay đổi tính nết, nào ngờ vẫn chứng nào tật ấy. Thế nhưng, kể từ ngày có con dâu tôi không còn vất vả như trước kia nữa, cô con dâu chịu thương, chịu khó, nhanh nhẹn thay tôi trông nom cửa hàng. Vì ít học từ bé nên con bé ăn nói khô khan, độc mồm độc miệng nhưng bản tính lương thiện. Nhiều lần con bé nói với tôi: "Mẹ mà cứ chiều con trai mẹ thì có ngày ngay cả nhà cũng không có mà ở đâu". Lúc ấy tôi chỉ biết cười xòa vì thương con trai mất cha từ nhỏ nên tính tình ngang ngược. Lúc nào tôi cũng mong con dâu cố gắng khuyên nhủ chồng, tôi thương con dâu như con gái vậy.

Nhưng với tính cách của con trai tôi không ai có thể chịu đựng được. Sau khi li hôn thằng bé trở nên ngang ngược hơn, suốt ngày cờ bạc, nợ nần chồng chất. Chỉ khổ thân già có bao nhiêu vốn liếng phải trả nợ cho con hết. Tôi phải nghỉ bán hàng ăn vì không có tiền trả tiền thuê cửa hàng, sức khỏe ngày càng yếu. Giữa lúc ốm đau tôi mới thấy lời con dâu nói đúng. Số tôi vất vả, bố mẹ mất sớm, họ hàng nghèo khó lại ở xa. Nay con cái hư hỏng lòng tôi đau xót nghĩ về chồng. Ngỡ tưởng có con, có chồng đời tôi sẽ hạnh phúc hơn. Nào ngờ, sau khi chồng tôi qua đời cuộc sống của tôi khó khăn gấp trăm lần. Căn nhà nhỏ, lụp sụp nay cũng bị người ta lấy đi chỉ vì cậu con trai quý tử của tôi cờ bạc, nợ nần.

Mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, đến khi con lớn lại đuổi cha mẹ ra đường. Tôi khóc cạn nước mắt, lúc này chỉ có cô con dâu cũ là thương mẹ, con bé đón tôi về ở chung, hai mẹ con ở trong căn nhà thuê chật chội, chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Giá mà tôi sinh ra được đứa con gái này chứ không phải cậu con trai nghịch tử kia thì tốt biết mấy.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến

Được tạo bởi Blogger.

Danh mục bài viết

SEARCH