Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Từ khi về nhà vợ sống, tôi dần mất đi mọi quyền lợi của một "thằng đàn ông", cũng như trở thành người thừa trong gia đình vợ.

Tôi năm nay 30 tuổi, hiện đang làm việc tại một công ty thiết bị điện tử. Tôi kết hôn với một người con gái nhỏ hơn tôi 5 tuổi được 2 năm rồi nhưng vẫn chưa có con.

Chỉ vì gia đình tôi không đủ điều kiện và còn vì mẹ vợ tôi chỉ còn mỗi mình cô ấy là người thân, nên tôi chấp nhận rời xa gia đình về nhà cô ấy "ở rể". Lúc trước, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi ở rể bao giờ. Tôi đã nghĩ cha mẹ mình cũng còn có vợ chồng anh trai chăm sóc, nên việc đi ở rể là chuyện bình thường. Và rồi tôi bắt đầu cuộc sống "nhà người" trước sự ngỡ ngàng của bạn bè và nỗi lo của cha mẹ.

Những tưởng cuộc sống sẽ được hạnh phúc và an yên bên cạnh cô gái mình đã yêu hơn 4 năm, bằng tất cả tình yêu và tuổi trẻ. Nhưng được một thời gian thì mâu thuẫn giữa tôi và gia đình cô ấy bắt đầu nảy sinh, rồi dần trở nên phức tạp. Lúc mới đầu chỉ là thái độ "khó khăn" từ phía mẹ vợ, nhưng dần dần mâu thuẫn ấy lớn lên và trở thành vấn đề "lớn" trong quan hệ vợ chồng của chúng tôi.

Từ khi về nhà vợ sống, tôi dần mất đi mọi quyền lợi của một "thằng đàn ông", cũng như trở thành người thừa trong gia đình vợ. Những chuyện lớn nhỏ, quan trọng trong nhà, tôi gần như bị gạt ra ngoài lề. Tôi hiển nhiên trở thành “một vị khách trọ qua ngày” trong nhà vợ.

Cô ấy đi đâu, làm gì đều không hỏi ý kiến hoặc thông báo cho tôi một câu nào. Những lần vợ chồng mâu thuẫn, cãi cọ nhau vì những chuyện xung quanh cuộc sống, vợ tôi cũng đi kể với mẹ, rồi bà còn ra mặt chỉ bảo lại tôi. Chưa hết, đã không ít lần vợ tỏ thái độ khó chịu với tôi ngay trước mặt mẹ, cô ấy cũng không giữ một chút nào gọi là tôn trọng chồng, khiến tôi mất mặt với gia đìn. Nhưng mẹ vợ không những không nói gì mà toàn ra mặt bênh vực con gái và la rầy thằng rể sao lớn tiếng.

3 Ảnh minh họa

Đã thế, mẹ vợ còn thường xuyên nói cạnh nói khoé về chuyện tiền bạc và so sánh tôi với mấy chàng rể hàng xóm giàu có, hay biếu quà "đắt tiền" để hiếu kính cha mẹ vợ. Còn tôi chỉ là một thằng ở rể “chẳng biết điều", suốt ngày ra dô chỉ khiến người ta thêm ngứa mắt.

Trong mắt bà, tôi lúc nào cũng là thằng ăn bám, mặc dù tôi vẫn mang lương về hàng tháng và thường xuyên đỡ đần việc nhà phụ vợ. Thế nhưng mọi việc tôi làm, mọi sự cố gắng của tôi đều không vừa mắt gia đình vợ, bao gồm cả người con gái của tôi. Bởi ít nhiều cô ấy cũng đã mệt trước thái độ của mẹ mình đối với chồng. Không những thế, một khi đưa lên bàn cân giữa bên tình, bên hiếu, người khó xử nhất có lẽ không ai khác chính là cô ấy.

Tôi hận bản thân mình và xót cho vợ rất nhiều. Tôi biết cô ấy yêu tôi, lo cho tôi và rất buồn khi chồng mình bị mẹ coi thường. Cũng đúng thôi, trên đời này ai mà không mong mình gặp và cưới được một người đàn ông tốt - người có thể cho mình một cuộc sống sung túc, đủ đầy... người trở thành niềm tự hào trước gia đình và bạn bè mình. Rất tiếc là tôi đủ tốt, đủ nhúng nhường nhưng không đủ giàu… đặc biệt là về sức chịu đựng.

Càng ngày, tình cảm trong nội bộ gia đình chúng tôi nhạt nhẽo hẳn đi và thay vào đó là những lời móc khóe của mẹ vợ ngày càng tăng lên. Và cứ lần nghe mẹ nói gì tôi trước mặt cô ấy là liền sau đó tôi thấy trên gương mặt của vợ hiện lên một nỗi ưu phiền và mệt mỏi. Và tôi cũng vậy. Tôi đau lắm chứ! Đau một phần vì tôi bất lực quá, không làm ra được nhiều tiền để lo cho cô ấy, một phần vì người trong gia đình với nhau mà lại luôn tạo không khí nặng nề cho nhau.

Tôi muốn giải thoát... cho vợ và cho tôi nữa. Nhưng mỗi lần chúng tôi ngồi lại nói chuyện với nhau thì y như rằng không bao giờ nhận được sự ủng hộ nào từ đối phương cả. Chúng tôi tranh luận vì những bức bí trong cuộc sống, những áp lực đang đè nặng trong tâm trí của hai vợ chồng hơn là bàn cách giải quyết để gia đình hòa thuận. Chắc có lẽ đó là điểm trái ngược lớn nhất trong tính cách của chúng tôi.

Cũng từ đó, vợ chồng tôi bắt đầu có những cuộc tranh luận căng thẳng không có hồi kết mỗi khi tôi đề nghị cô ấy ra ngoài thuê nhà trọ. Đáp lại đề nghị của tôi là thái độ khăng khăng không chấp nhận rồi giận hờn chồng hết lần này đến lần khác: “Anh nghĩ sao vậy? Anh làm nhiều tiền lắm hả? Sống với mẹ em thì đã sao? Sống như thế không muốn mà anh còn muốn đưa vợ ra đường cạp đất ăn à? Đây là nhà em. Em không đi đâu hết”. Tôi dường như chết lặng vì những lời nói đó. Nó ám ảnh tôi suốt một thời gian dài. Nhưng vì quá yêu cô ấy, tôi đã hy sinh đi cái “lòng tự trọng còn sót lại” của một thằng đàn ông và tiếp tục cuộc sống “ở rễ”.

Tôi đã sống cùng một mái nhà với họ như thế được 2 năm. Trong suốt thời gian qua tôi đã cố gắng làm tốt mọi thứ, cố gắng hiếu thảo với mẹ vợ với hy vọng bà sẽ hiểu và thương tôi. Nhưng có lẽ tôi đã lầm. Tôi càng cố gắng thì bà càng tỏ ra gắt gỏng và mỉa mai tôi hơn.Tôi thật sự rất mệt mỏi và thất vọng về mẹ, và một phần nào đó về người vợ của mình – những người đáng lẽ ra phải chung tay tạo dựng nên ngôi nhà hạnh phúc, nhưng lại là kẻ đành lòng phá vỡ nó không một chút tiếc thương.

Tôi biết sự chịu đựng của con người là có giới hạn, tôi cũng không ngoại lệ. “Tức nước thì vỡ bờ", đó là lẽ đương nhiên. Thật sự tôi muốn thoát ra khỏi căn nhà này từ lâu lắm rồi. Nhưng chỉ cần tôi đề cập thì vợ nói nếu tôi nếu tôi cương quyết ra ngoài, cô ấy sẽ ly hôn. Và chúng tôi lại căng thẳng giận hờn nhau như thế hết lần này đến lần khác.

Liệu tôi có nên tiếp tục thân phận ở rể đầy tủi nhục mà mình đã chịu đựng, hay phải chấm dứt với cô ấy – người mà tôi vẫn còn yêu rất nhiều? Làm ơn, ai đó hãy nói cho tôi biết tôi nên làm gì lúc này?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến

Được tạo bởi Blogger.

Danh mục bài viết

SEARCH