Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

Em gọi người nhà tôi là “đồ cá gỗ”. Em cũng khẳng định với bạn rằng: “Tao chỉ chờ đến khi đám cưới xong xuôi là tao dẹp. Bố mẹ ông ấy có muốn ở thì cũng mua nhà khác mà ở. Nói chọ chẽ, nghe khó chịu".

Giờ này đây, khi biết tôi vẫn cương quyết hủy bỏ hôn lễ, cả bạn bè và gia đình đều phản ứng dữ dội. Bố mẹ tôi năn nỉ trong điện thoại mong tôi rút lại quyết định này. Còn mấy người bạn thân khuyên nhủ nhỏ nhẹ, xa gần chẳng được thì nói thẳng toẹt rằng tôi hâm. Nhưng tôi đâu có hàm hồ, bốc đồng với chuyện quan trọng của cuộc đời mình dễ như vậy chứ.

Tôi sinh ra và lớn lên ở mảnh đất miền Trung nắng gió. Từ nhỏ sống trong cảnh nghèo đói, tôi đã luôn được dạy rằng học tập giỏi là con đường thoát nghèo duy nhất. Và khi lớn lên chút, tôi cũng luôn mang hoài bão được thoát khỏi vùng quê này.

Em gọi người nhà tôi là “đồ cá gỗ”. Em cũng khẳng định với bạn rằng Tao chỉ chờ đến khi đám cưới xong xuôi là tao dẹp. Em gọi người nhà tôi là “đồ cá gỗ”. Em cũng khẳng định với bạn rằng: “Tao chỉ chờ đến khi đám cưới xong xuôi là tao dẹp. Bố mẹ ông ấy có muốn ở thì cũng mua nhà khác mà ở. Nói chọ chẽ, nghe khó chịu". Ảnh minh họa.

Cũng như bao bạn bè đồng hương khác, Hà Nội luôn là miền đất hứa cho chúng tôi sau khi tốt nghiệp đại học. Cũng nhờ học giỏi, đặc biệt lại từng giành học bổng và đi du học ở nước ngoài về nên tôi nhanh chóng có được vị trí công việc tốt ở thủ đô.

Và rồi tôi cũng nhanh chóng mua được nhà, sắm được xe hơi khi tuổi còn khá trẻ. Dù không quá đẹp trai nhưng tôi là thần tượng của nhiều cô gái. Có nhiều cô còn công khai theo đuổi tôi suốt mấy năm nhưng tôi đều chỉ coi là bạn bè vì tôi còn đang mải theo đuổi mấy dự án riêng.

Tuy nhiên, chỉ đến năm 32 tuổi, khi xác định lập gia đình tôi mới bắt đầu quan tâm hơn đến chuyện tìm hiểu bạn gái. Và tôi đã gần như chết đứ đừ ngay sau vài lần gặp em, vợ sắp cưới của tôi bây giờ vì sự thông minh, sắc sảo của cô gái kém tôi tới 5 tuổi.

Mặc dù ở quê nhà tôi, khi ra thành phố lập nghiệp, mọi người thường có xu hướng kết hôn với người cùng quê. Bởi lẽ những người đồng hương, hiểu phong tục tập quán của nhau, thân thuộc lối sống bao giờ cũng dễ đồng cảm hơn. Tôi cũng từng nghĩ sẽ lấy người đồng hương.

Ấy thế nhưng khi gặp em, tôi đã thực sự thấy trái tim mình loạn nhịp. Em là gái phố cổ chính hiệu, ăn mặc rất sành điệu, hợp thời nhưng tâm hồn thì vô cùng trong sáng, thơ ngây và rất tế nhị, nữ tính. Dù là gái thị thành nhưng em rất đảm đang chuyện nội trợ bếp núc. Em từng khiến tôi mê mệt với món trạch kho đúng điệu, món ăn mà trước đây chỉ khi về quê tôi mới được mẹ nấu cho. Em cũng là tuýp người hướng nội nên tôi nghĩ đây sẽ là người vợ tốt trong tương lai.

ôi quyết định hủy hôn, thà đau một lần còn hơn cả đời ôm nỗi dày vò. Gia đình, họ hàng và cả phong tục tập quán ở quê, tôi làm sao có thể bỏ được chứ Tôi quyết định hủy hôn, thà đau một lần còn hơn cả đời ôm nỗi dày vò. Gia đình, họ hàng và cả phong tục tập quán ở quê, tôi làm sao có thể bỏ được chứ? Ảnh minh họa.

Khi biết tôi yêu em nhiều người bạn đồng hương từng lấy vợ Hà Nội đã gàn. Từ kinh nghiệm bản thân của mình, những người bạn đó khuyên rằng người dân quê tôi vốn quý và bao bọc nhau, một người có nhà ở thành phố thì nghiễm nhiên trở thành nơi để mọi người ở quê ghé thăm mỗi lần ra thủ đô. Và điều này không phải người vợ nào cũng chịu được, nhất là dân thành thị vốn quen với sự riêng tư. Đã có mấy người ở quê tôi bị vợ bỏ vì điều này.

Tuy nhiên, tôi luôn tin rằng em sẽ không bao giờ như vậy. Và tôi đã quyết định cầu hôn với em sau gần 1 năm hò hẹn. Em cũng rất hạnh phúc khi nghe tôi nói chuyện cưới xin. Chúng tôi cùng bắt tay vào tổ chức hôn lễ trong niềm hạnh phúc trọn vẹn.

Mọi chuyện có lẽ sẽ êm đẹp, chẳng có gì xảy ra nếu không có buổi tối thứ 7 tuần trước, em bị mệt và tôi sang nhà thăm em. Hôm đó, vì muốn tạo bất ngờ, khi đến nhà em tôi không gọi điện trước mà đi thẳng lên phòng em. Lúc tôi đến, em đang nằm trùm chăn nói chuyện điện thoại với cô bạn thân nên không hề biết sự có mặt của tôi.

Cũng chính vì thế mà, qua cuộc điện thoại của em, tôi biết rằng hóa ra em rất khó chịu với phong tục tập quán người quê tôi. Em thậm chí còn gọi người nhà tôi là “đồ cá gỗ”. Em cũng khẳng định với bạn rằng: “Tao chỉ chờ đến khi đám cưới xong xuôi là tao dẹp hết mấy vụ người nhà đến ở này nọ. Còn lâu mới có chuyện ai đó ở nhà tao nhé. Bố mẹ ông ấy có muốn ở thì cũng mua nhà khác mà ở. Nói thì chọ chẽ, nghe đã khó chịu...”.

Trời ơi, nghe em nói mà tôi như không tin vào tai mình. Đằng sau những lời nói dịu dàng, khéo léo và cưng chiều cả gia đình nhà chồng của người con gái tôi yêu là mưu đồ đen tối đến thế sao? Nhà rõ ràng do tôi mua mà em lại mưu tính không cho bố mẹ tôi ở. Em chưa một ngày làm vợ, làm dâu mà đã toan tính thế sao?

Mấy lời khuyên của người bạn có lẽ là đúng. Tôi quyết định hủy hôn, thà đau một lần còn hơn cả đời ôm nỗi dày vò. Gia đình, họ hàng và cả phong tục tập quán ở quê, tôi làm sao có thể bỏ được chứ? Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi chăng?

 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến

Được tạo bởi Blogger.

Danh mục bài viết

SEARCH