Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

Cứ ngồi xuống ăn là bà lại gắp lia lịa thức ăn cho tôi và osin. Bà luôn miệng nói, đồ này ngon lắm,nhưng tôi không nuốt nổi đồ ăn để trong tủ lạnh cả tuần...

Từ lúc chưa lấy chồng, khi nào tôi cũng nghĩ đến viễn cảnh một ngày sẽ cùng mẹ chồng khoác tay nhau cùng đi shopping, việc mà tôi và mẹ đẻ vô cùng kiếm hoi vì mẹ tôi bận nhiều việc.

Rồi sau 3 năm yêu nhau, tôi và anh ấy làm đám cưới. Lúc đó, trong lòng tôi, mẹ chồng vẫn rất tuyệt vời. Ngay trước khi cưới, mẹ chồng gọi tôi đến nói rằng, vì lo đám cưới nhiều tiền nên tiền mừng mẹ cầm để chi trả. Tôi vui vẻ ra về dù trong lòng bắt đầu ngổn ngang.

Đám cưới diễn ra chủ yếu do nhà gái lo, từ thiệp cưới đến ăn hỏi, nhà trai mang phong bì 10 triệu cho vào thùng tiền mừng cưới. Nhưng chưa đến 1 tháng đã đặt vấn đề lấy lại.

Lúc đó, tôi vẫn vô tư chỉ nghĩ nhà trai chắc dạo này kinh tế khó khăn, chưa bao giờ ngờ vực từ cái ngày bước về làm dâu là một chuỗi ngày đầy bi kịch.

Tôi về làm dâu những ngày cuối tháng 12 dương. Cuối tháng đó, mẹ chồng gọi tôi lên nói chuyện. Hai vợ chồng phải nộp tiền ăn, tiền chi phí sinh hoạt từ tháng này, không ai nuôi được. Và tiền phải đưa lúc không có bố chồng ở nhà, không được cho bố chồng biết. Tôi choáng váng quá, mẹ chồng như cái la bàn quay ngược vậy.

Rồi cũng tháng đầu tôi làm dâu, mẹ chồng hết gợi ý anh chồng học thạc sỹ, mẹ thích cái này cái kia… và kinh khủng hơn nữa, chú chồng còn hỏi vay bố mẹ tôi một số liền rất lớn. Tôi đã từ chối nhưng chú đã đến thẳng nhà tôi đặt vấn đề.

Chẳng biết hôm đó chú nói gì mà bố mẹ tôi đã cho vay. Mấy hôm sau, mẹ chồng tôi gào thét lên rằng, tôi bôi tro trát trấu vào mặt mẹ chồng, khi cho chú vay tiền mà không hỏi mẹ một câu.

1 Từ đó trở đi, mẹ chồng tôi bắt đầu thái độ. Cứ ngồi xuống bàn ăn là bà lại gắp lia lịa thức ăn cũ cho tôi và osin. Ảnh minh họa.

Rồi mẹ chồng tôi đến nhà mẹ đẻ tôi nói chuyện rằng, bố mẹ tôi thế là không được. Nếu muốn cho vay tiền thì cũng phải qua cái mặt mẹ chồng tôi chứ sao được nhảy cóc như thế.

Từ đó trở đi, mẹ chồng tôi bắt đầu thái độ. Cứ ngồi xuống bàn ăn là bà lại gắp lia lịa thức ăn cho tôi và osin. Bà luôn miệng nói đồ này ngon lắm con à, mẹ đi ăn với người này người kia mang về cho con ăn đấy.

Nhưng tôi nghẹn cứng cổ họng, tôi vốn đau dạ dày, không ăn được mấy thứ đồ ăn cũ để cả tuần trong tủ lạnh. Khi tôi đẩy sang bát chồng, mẹ chồng lại giựt lại nói, con ăn đi chứ chồng con mẹ phải nấu riêng ra đây. Thằng này nó vẽ chuyện lắm, nó phải ăn đồ mẹ nấu cơ. Osin nào đến rồi cũng đi vì không ăn nổi những thứ đấy, vậy mà tôi cứ cố, tôi không muốn chồng phải suy nghĩ vì anh ấy rất yêu mẹ.

Ngày Tết, ai đến chơi bố chồng cũng khoe “Tôi đang phải nuôi không 4 miệng ăn”. Nghe mà đứt từng khúc ruột vì tháng nào tôi và chồng chẳng đóng tiền ăn, nhưng mẹ chồng yêu cầu không cho bố chồng biết. Hận lắm, buồn lắm, hai vợ chồng lại bắt đầu xích mích nữa nên càng buồn hơn.

Chẳng hiểu vì sao mà mẹ chồng tôi không muốn tôi mang bầu vào năm nay. Lúc thì bảo không hợp tuổi, khi thì nói lương không đủ ăn đẻ đái gì, lúc lại bảo năm nay mẹ bận lắm không trông con cho chúng mày được.

Nhưng mà tôi và chồng bàn nhau thả tự nhiên nên sau 1 tháng, tôi dính bầu. Sợ mẹ chồng mắng, tôi phải nhờ chồng gọi điện báo tin trước cho bà.

Hôm đó, hai vợ chồng vừa về đến nhà, mẹ chồng tôi nhảy ra chửi: “Con sợ mẹ chứ gì? Con có bầu chứ gì? Mẹ nói các con không nghe phải không? Có bầu thì ra ngoài mà sống, nhà này chật lắm”.

Tôi khóc nhưng trong lòng vui vì mẹ chồng tôi đã không kìm nén được, bà đã thể hiện thái độ với tôi ngay trước mặt chồng tôi, để anh hiểu mẹ ghê như thế nào.

Chúng tôi ra ở riêng với hai bàn tay trắng. Mẹ chồng tôi vẫn còn hả hê lắm khi dọn đồ bà kêu một cái taxi tải đến gói gém các đồ sứ cũ trong nhà chất lên xe, gặp ai bà cũng nói là chở mấy chuyến xe tải đồ cho chúng tôi.

Thơm quá, thảo quá, có ai biết, những đồ đó chúng tôi cũng chẳng dùng được vì đều sứt mẻ, hư hỏng hết.

Rồi tôi sinh con. Chăm con nhỏ không còn thời gian chăm chồng. Lúc nào chồng tôi về nhà, bà cũng ton hót anh đi gái gú bên ngoài cho tôi “chừa”. Bà còn bảo, “ngày trước bố mày cũng thế nhưng tao chịu hết chẳng nói gì”.

Đến lúc chồng tôi cảm nắng thực sự một đứa làm cùng, tôi không chịu được đòi ly hôn, mẹ chồng tôi gọi vợ chồng về hỏi luôn “Đứa nào viết đơn trước”. Tôi bảo tôi, bà nhảy dựng lên bảo “Đàn bà mà không biết giữ chồng. Được rồi thích bỏ thì bỏ”.

Vậy là vợ chồng tôi viết đơn gửi tòa khi con mới 2 tháng tuổi. Mẹ chồng chẳng thương cháu nhỏ còn xui con trai bỏ vợ.

Đến bây giờ, con tôi đã 6 tháng, tôi đi làm trở lại nhưng vợ chồng tôi đang sống ly thân.

Tôi dù đã vơi bớt nỗi buồn nhưng lúc nào cũng thương con còn nhỏ mà đã phải sống thiếu thốn tình cảm. Sợ lắm những con người ăn ở hai lòng. Chỉ mong mọi người cho tôi lời khuyên, nên làm sao với cuộc hôn nhân của tôi đây?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến

Được tạo bởi Blogger.

Danh mục bài viết

SEARCH